CHƯƠNG 152: CÀNG NGÀY CÀNG THẦN THẦN BÍ BÍ
Editor: Luna Huang
Nhưng mà, không biết có phải khí hậu Tiềm Long quang quá mức ướt át dưỡng người hay không, Doãn Thu Minh trổ mã xinh đẹp tuyệt trần, không thua tiểu thư quan lại, nhất là trên người còn mang theo chút khí tức tự nhiên thuần hậu của rừng rậm, hấp dẫn Vu Hàn Thiên độc sủng một mình nàng, hầu nhưđến trình độ si mê.
Cửđộng này của hắn để Khương Tình Tuyết vừa sinh hài tử thập phần không vui. Khương Tình Tuyết tự nhiên mà náo loạn lên. Nhưng biểu hiện của Vu Hàn Thiên mạnh mẽ quật cường, còn buông lời nói tình cảm đối với Doãn Thu Minh của hắn là chân thành, vô luận ai muốn cầu hắn, hắn đều thà chết chứ không chịu khuất phục.
Khương Tình Tuyết vốn có chưa tức giận như vậy, nghe qua những lời này của Vu Hàn Thiên hầu như hết hy vọng, nên để nhà mẹđẻ làm áp lực cho Vu Hàn Thiên, để Vu Hàn Thiên hưu thiếp này.
Đoạn thời gian đó tướng phủ cùng Khương thái quốc công phủ hầu như thành cừu nhân.
Khi đó, tất cả mọi người cho rằng Vu Hàn Thiên rất si tình, đối với hành vi của Vu Hàn Thiên khen chê không đồng nhất. Nhưng mà kỳ quái là, lúc Doãn Thu Minh mang thai tháng sáu, Vu Hàn Thiên bỗng nhiên thay đổi tính tình. Hắn để Doãn Thu Minh ở trong Tây viện hẻo lánh bắt đầu chẳng quan tâm, còn cùng Khương Tình Tuyết quay về tốt đẹp. Rất nhiều người đều cho rằng, chuyển biến của Vu Hàn Thiên là bởi vì thái quốc công phủ nổi lên tác dụng, thế nhưng cũng trong lúc đó, Khương Tình Tuyết lại cùng cha của mình náo loạn quyết liệt. Cái này cho người bách tư bất đắc kỳ giải.
Sau đó, Doãn Thu Minh vào mùa đông sinh non nữ nhi, bởi vì hoàn cảnh ác liệt không ai đểý tới, hai mẫu nữ nhiễm phong hàn. Lần này liền để hài tử vừa xuất thế sốt đến đầu choáng váng. Bởi vì không ai quản, sau lại vẫn là tự bản thân nghĩ biện pháp, cứu mạng hài tử về.
Khi đó lão phu nhân cũng nghe nói tôn nữ bị bệnh, còn đã từng phái người xem qua, dù sao cũng là hậu thế của mình, lão thái thái bao nhiêu vẫn làđộng lòng trắc ẩn.
Nhưng mà, trước khi tới thăm nha hoàn thấy trên mặt hài tử có thái ký xấu xí, quay đầu lại bẩm báo lão phu nhân, lão phu nhân giận tím mặt, sau này cũng không ai đểý tới Doãn Thu Minh nữa. Thật giống như… Tướng phủ này căn bản cũng không có người như thế.
Một di nương không được sủng, một khi hài tử cũng là phế, vậy hầu như cũng không có dưđịa xoay người.
Chuyện về sau tụyw Vu Xá Nguyệt cũng đã rõ ràng. Một mình Doãn Thu Minh mang theo tam tiểu thư sốt choáng váng kiếm ăn, hai mẫu nữ chen ở tây viện ủy ủy khuất khuất mà sống, nhận hết nhục nhã. Thẳng đến Doãn Thu Minh vì hài tử, đỡ một kiếm kia.
Cố sự của Doãn Thu Minh kết thúc ở chỗ này, màđồng thời, cố sự Vu Xá Nguyệt Vu Xá Nguyệt lại lần nữa bắt đầu.
Một lúc lâu qua đi, Vu Xá Nguyệt chậm rãi xé nát giấy trong tay, sau đó từng mảnh từng mảnh ném ở trong hộp công cụ, cẩn thận suy tư.
Chợt vừa nhìn, A Ly điều tra tiền căn hậu quả tất cảđều rõ ràng, nhưng mà tất cả vẫn là một mớ bòng bong. Người của Tiềm Long quan hầu như chết hết, dù cho hiện tại đi hỏi, cũng căn bản không ai nhớ kỹ trước thiên tai cô nương họ Doãn ở nơi nào.
Dù cho nàng có thể tìm được lão gia của thân nương, ân oán của Vu Hàn Thiên bên này chẳng phải cũng chưa chấm dứt sao. Dù sao, đây đã là thù của các nàng các nàng a.
Vu Xá Nguyệt thật là muốn ngửa mặt lên trời thét to a…
Bất quá, A Ly coi như là tận tâm, chỉ dùn một đêm hỏi thăm toàn diện như thế. Chỉ là nàng muốn biết bộ phận càng trọng điểm hơn, vậy còn phải gặp Ngự Cảnh mới được.
Ân, Vu Xá Nguyệt cảm thấy, nàng không thểđể cho Ngự Cảnh không công lấy được da người của nàng được!
Vu Xá Nguyệt đứng dậy duỗi người, nghĩ thầm cái này cũng không tính là quá khó khăn. Trong tay nàng nắm giữ một phần sự tình, vậy coi như làđào ra một góc băng sơn, thực sự không được… Nàng có thể tự nhảy vào trong nước, thà rằng chết đuối, cũng muốn nhìn thấu tòa băng sơn.
——
Sau buổi cơm trưa, Vu Xá Nguyệt cầm quyển sách, nằm trên ghế xích đu trong viện hoảng hoảng du du phơi nắng. Ngưng nhi ngồi ở bên người nàng, cẩn thận làm nữ công trong tay.
“Ân…” Vu Xá Nguyệt có chút bất an có chút bất an đạp chân, trong miệng cũng rầm rì.
Ngưng nhi rốt cục nhịn không được ngẩng đầu hỏi nàng: “Tiểu thư nha, người đến cùng làm sao a? Một buổi trưa này người đều giống như trên người khó chịu một dạng.”
Vu Xá Nguyệt ai thán một tiếng. Nàng roẹt một cái ném sách qua một bên, không được! Nàng không thể ngồi chờ chết chờ Ngự Cảnh hỗ trợ! Dựa vào người khác không phải là tính cách của nàng a.
“Ta còn phải đi ra ngoài một chuyến.” Nàng nói, từ xích đu bò ra.
“A?” Ngưng nhi dừng công việc trong tay, không giải thích được nhìn Vu Xá Nguyệt nói: “Thế nhưng, lão phu nhân không phải nói gần đây nên ít ra ngoài sao.”
Vu Xá Nguyệt duỗi người, một bên đi ra ngoài một bên tùy ý nói: “Không có việc gì ~ ít đi ra ngoài cũng không phải không cho đi ra ngoài.”
“Ai ——” Ngưng nhi nhanh lên ném châm tuyến trong tay, đuổi theo nói: “Tiểu thư, tiểu thư ngươi chờ ta một chút a.”
——
Hai người lắc lưđi trên đường nhỏ, Ngưng nhi tò mò hỏi tới: “Chúng ta là phải mua cái gì sao? Lẽ nào tài liệu của tiểu thư lại không đủ?”
“Ân…” Vu Xá Nguyệt vuốt cằm suy tư, “Gần đây là muốn làm chút đồ mới, ở bên ngoài tùy tiện xem một chút đi.”
Ngưng nhi vừa nghe, liền cười hắc hắc nói: “Tài liệu có thể cho ta và Ti Ti các nàng đi ra ngoài mà, ta xem tiểu thư vẫn là muốn đi ra ngoài hít thông khí mà thôi ~”
Vu Xá Nguyệt liếc Ngưng nhi một mắt, dùng sức điểm cái trán của nàng một cái nói: “Ngươi nha đầu này, lại đã biết cóđúng hay không.”
Ngưng nhi cười hì hì xoa xoa trán, rất kỳ quái, rõ ràng nàng lớn hơn tiểu thư một chút, thế nhưng trước mặt tiểu thư, tổng cảm giác nàng mới giống như là hài tử.
Đi một hồi, Ngưng nhi vẫn là cẩn thận đề nghị: “Bất quá, tiểu thư a, buổi tối chúng ta vẫn là sớm trở về một