CHƯƠNG 159: TƯỚNG PHỦ ÂM THỊNH DƯƠNG SUY
Editor: Luna Huang
Hàn Y chuẩn bị mã xa thập phần rộng rãi thư thích, từ bên ngoài nhìn, so với bách hoa yến, mã xa của Vu Hàn Thiên cùng Khương Tình Tuyết tốt hơn nhiều.
Sau khi hai người đi vào phát hiện không gian nội bộ cũng rất lớn, trang sức thập phần trang nhã cao quý, một điểm cũng không kém nhã gian Xuy Tuyết các.
Vu Xá Nguyệt vừa thấy cái đệm mềm, nhịn không được trực tiếp ngã lên, nàng quá mệt mỏi, nên nằm đưa chân không có chút hình tượng nào, Ngưng nhi theo thói quen ngồi ở bên cạnh nàng.
Mã xa chậm rãi chạy, Ngưng nhi còn trầm tĩnh trong chuyện lúc nãy vô pháp thoát khỏi. Vu Xá Nguyệt chính quan sát mã xa, chợt nghe Ngưng nhi thập phần tức giận mắng: “Mặt người dạ thú! Thực sự là tức giận a, làm sao có thể nói lung tung như vậy.”
Vu Xá Nguyệt không thèm để ý chút nào quay quay lưu tô trong tay nói, “Cây to đón gió, điểm này là ta trước bỏ quên.”
Ngưng nhi mím môi, lo lắng hỏi: “Tiểu thư có muốn để tiểu vương gia nhúng tay hỗ trợ hay không?” Nàng nghe tiểu thư nói, cùng tiểu vương gia phải trợ giúp lẫn nhau.
Đề nghị của Ngưng nhi Vu Xá Nguyệt không phải là chưa cân nhắc qua, nàng nhíu mày suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn lắc đầu nói: “Quên đi, hắn gần đây không phải là cũng không ở sao, hơn nữa mọi việc tốt nhất tự mình làm.”
Vạn nhất Ngự Cảnh năng lực quá lớn, giúp quá nhiều, nàng bì không lại thì nguy, loại sự tình này, Vu Xá Nguyệt tình nguyện để cho người khác thiếu nhân tình của mình. Huống hồ… Chỉ có mình mới là đáng tin cậy nhất a, nàng và Ngự Cảnh là dùng lợi ích buộc chặt. Nếu có không thể song doanh (Luna: Cả hai cùng thắng), loại quan hệ này sẽ đổ nát.
Nàng không muốn để cho bạn hợp tác biết quá nhiều.
Xe rất nhanh thì đến phụ cận tướng phủ, vì để tránh phiền phức, Vu Xá Nguyệt bảo xa phu dừng mã xa ở địa phương cách hậu môn tướng phủ một con phố. Nàng không muốn để cho người biết nàng ra ngoài, dù cho bị thấy, nàng cũng không muốn để người biết nàng làm sao trở về.
Sau khi xa phu rời khỏi, Vu Xá Nguyệt cùng Ngưng nhi đi bộ còn vài bước sau cùng. Lúc này sắc trời đã đen không sai biệt lắm, mơ hồ có thể thấy mấy ngôi sao tử hồng xa vời thoáng hiện.
Hai cô nương một đường đi một đường trò chuyện, “Còn bảo hôm nay sớm chút trở về ~”
“Đúng vậy, lại đụng chuyện.”
“Mỗi một lần đều có người thật kỳ quái ai ~”
Các nàng đang nói chuyện, bỗng nhiên chỉ thấy hậu môn tướng phủ cư nhiên đậu một chiếc mã xa lại nhỏ lại cũ nát. Trước xe ngựa có hai bóng người ôm cùng một chỗ, hôn nhẹ mật mật, khó bỏ khó phân.
Vu Xá Nguyệt dừng bước, híp mắt nhìn sang. Ngưng nhi sau khi nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên, sau đó nàng ngạc nhiên chỉ vào hai người kia nói: “Ai? Cái kia không phải là ——”
“Vu Lệ Hương.” Vu Xá Nguyệt mỉm cười.
Ngưng nhi hít một hơi lãnh khí, Vu Xá Nguyệt kéo nàng qua, hai người núp ở phía sau một thân cây hai bên trái phải nhìn lén. Phản chính bây giờ sắc trời hôn ám, thị lực của người có tốt hơn nữa cũng khó phát hiện các nàng.
Các nàng thăm dò nhìn, chỉ thấy nam tử kia đang cúi đầu hôn mặt của Vu Lệ Hương, một đôi tay của hắn còn nhẹ nhàng nắn bóp đầu vai của Vu Lệ Hương.
Mặt của Ngưng nhi đỏ, nàng khẩn trương kéo cánh tay của Vu Xá Nguyệt, kích động nói: “Nga! Thật là tứ tiểu thư.”
“Suỵt ——”
Hai người kia hôn đã lâu mới buông ra, nam nhân cúi đầu ở vành tai và tóc mai chạm vào của Vu Lệ Hương nói mấy câu gì đó, sau đó chuyển lên xe ngựa, tự mình lái xe rời đi.
Mã xa kinh qua chỗ núp của Vu Xá Nguyệt cùng Ngưng nhi, Vu Xá Nguyệt còn lôi kéo Ngưng nhi nhích về sau. Nam tử kia không có phát hiện bất cứ dị thường nào, rất nhanh tiêu thất trong bóng chiều.
Mà Vu Lệ Hương đứng ở cửa, vẫn nhìn phương hướng nam nhân ly khai hồi lâu, mới lưu luyến xoay người vào cửa.
Sau khi Vu Lệ Hương rời đi, Vu Xá Nguyệt cùng Ngưng nhi âm thầm đi ra. Ngưng nhi kinh ngạc nói: “Tứ tiểu thư cư nhiên cùng người tư thông?”
Vu Xá Nguyệt cười khẽ, hai người này chắc là “Thành công” Một đôi trên bách hoa yến đi, trách không được ngày đó lúc trở về, trạng thái cả người của Vu Lệ Hương cũng thay đổi. Bất quá, nếu nam nhân không có tới cửa cầu hôn, không phải là gia cảnh kém quá xa tướng phủ, chính là có tính toán khác. Bất quá bất kể là loại nào, đều cùng nàng không có quan hệ.
“Quên đi, không phải là chuyện của mình cũng không cần quản, cũng không cần cùng bất kỳ kẻ nào nói, chúng ta đi thôi.”
“Ân ân.” Ngưng nhi liên tục gật đầu, phản chính hiện tại tiểu thư lợi hại nhất, tiểu thư nói cái gì đều đúng!
——
Đi qua hai ngày, trên dưới tướng phủ giăng đèn kết hoa, một mảnh vui sướng, nhìn liền như ăn tết mừng thọ một dạng.
Vu Xá Nguyệt sớm rời giường tỉ mỉ trang điểm ăn diện một chút, hôm nay là ngày nam đinh tướng phủ trở về, lão phu nhân không muốn thấy các nàng một thân tùy tùy tiện tiện, đây chính là tìm xui.
Nàng thay xong y phục sau lại còn trang điểm qua loa, thu thập thỏa đáng, liền đi theo lão thái thái cùng toàn bộ các chủ tử lớn nhỏ trong phủ, cùng đi cửa trước nghênh tiếp.
Cửa trước. Hôm nay là ngày lớn, trên dưới Vu gia đều mặc lễ phục chính trang, toàn bộ viện đến đông đủ không thiếu một người.
Vu Hàn Thiên cùng Khương Tình Tuyết một trái một phải đỡ lão phu nhân, những thứ tử nữ bối này như các nàng còn có mấy vị di nương đều đứng một loạt ở phía sau, chỉa vào mặt trời chói chang trông mòn con mắt.
Kỳ thực bình thường mà nói, nào có lão nhân nghênh tiểu bối còn phải nghênh ra cửa chính, huống chi đây bất quá là du học nửa năm mà thôi, cũng không phải ra chiến trường lập chiến công chiến thắng trở về., Thế nhưng, cũng bởi vậy có thể thấy được lão thái thái rốt cuộc là có bao nhiêu thiên vị nam đinh.
Vu Lưu Vân cùng Vu Lệ Hương có huynh đệ là hưng phấn nhất, Vu Lưu Vân trầm ổn đã quen, nàng kích động cũng chỉ là nhìn xung quanh mà thôi. Nhưng Vu Lệ Hương