CHƯƠNG 161: HỎA KHÍ BẮT ĐẦU AI CŨNG DÁM OÁN
Editor: Luna Huang
Vu Xá Nguyệt cảm thán, nữ nhân a, giở mặt thực sự là so với lật sách còn nhanh hơn.
Vu Tử Kỳ trình tự từ trên xuống, lại tặng đồ cho Vu Lệ Hương, Vu Âm Nhi cùng với mấy vị di nương, đại thể cũng là châu bảo trân phẩm, dỗ được các nàng thập phần vui vẻ, ngay cả Vu Âm Nhi đều mừng rỡ đến không được.
Chờ đến phiên Ninh Sương, Vu Tử Kỳ dừng lại một chút, hỏi: “Còn không biết vị này là…”
Khương Tình Tuyết nhìn Ninh Sương, bỗng nhiên xuất khẩu giới thiệu: “Đúng rồi, ngươi còn chưa biết, vị này chính là Ninh Sương cô nương.”
Ninh Sương lập tức dịu dàng đứng dậy, nhu nhu hành qua lễ nói: “Ninh Sương ra mắt đại công tử.”
“Nga, ta hiểu được.” Trong mắt Vu Tử Kỳ lóe lên một tia sáng quái dị, sau đó đưa hộp tới, “Đây là tuyết liên ngưng phu lộ, là dược phẩm điều trị thân thể bảo dưỡng da tuyệt hảo, vị di nương này hoài thai, dùng chính thích hợp.”
“Đa rạ đại công tử, người quá khách khí.” Ninh Sương lễ tiết thập phần chu đáo tiếp nhận đồ. Nàng dường như đại gia khuê tú biểu hiện đổi lấy ghé mắt cùng vui mừng của Vu Hàn Thiên.
Cứ như vậy, ở giữa tất cả nữ quyến, duy chỉ có còn lại Vu Xá Nguyệt còn không có lễ vật.
Vu Tử Kỳ cuối cùng mới nhìn hướng Vu Xá Nguyệt, mà Vu Xá Nguyệt cũng không tị phong mang đối diện hắn, ánh mắt của hai người không tiếng động đối trì là người ngoài thấy nhìn không rõ lắm.
Vu Xá Nguyệt kiếp trước cũng đã nhìn vô số người, cho nên nàng rất tự nhiên phát hiện trong mắt Vu Tử Kỳ có một tia trào phúng cùng sát khí. Sau đó… Nàng đã cảm thấy đây có chút khôi hài a, người này cư nhiên đang giễu cợt nàng?
Một hoàng mao tiểu hài nhi đến, sát khí tâm tình, hoặc là tâm tư nghĩ cách đều không giấu được, lại còn dám chướng mắt nàng? Tấm tắc, đời trước nàng không cẩn thận bị giết chết, nhưng cũng là bởi vì ở trong lòng đối phương áp chế là một cao thủ bất chiết bất khấu a. Nhưng mà loại tiểu hài tử xấu xa này, nàng vẫn có thể một chướng đánh được.
Quan trọng nhất là, sau khi giao thủ đơn giản ở đây, Vu Xá Nguyệt tự nhận là nàng đã nhìn thấu tính tình của Vu Tử Kỳ không sai biệt lắm —— trừng mắt tất báo, cực kỳ mang thù. Nói chung, cũng không phải một người chơi được.
Hơn nữa từ biểu hiện của Vu Tịnh Hoa các nàng có thể thấy được, Vu Tử Kỳ đồng thời cũng không phải một người hào phóng, chuyện tặng đồ này là lần đầu tiên làm. Như vậy rốt cuộc là mục đích gì, liền vì một lát nữa nhục nhã nàng đi?
Giữa bọn họ chưa từng có tiết, coi như là có, cũng chỉ có thể là Vu Xá Nguyệt bị khi dễ. Nên… Vu Xá Nguyệt ghé mắt nhìn Vu Lưu Vân một chút, chỉ có thể là người này viết thư báo tin ~
Vu Tử Kỳ mang theo xem kỹ xem xét Vu Xá Nguyệt vài, hơn nửa ngày cũng chưa nhìn ra tam muội muội trước mắt đến cùng có tính cách nhược điểm gì. Mà lúc này hắn còn không biết, hắn nhìn không thấu Vu Xá Nguyệt, nhưng Vu Xá Nguyệt lại nhìn hắn trần như nhộng.
Vu Tử Kỳ dừng lại một lát, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là mở miệng trực tiếp nàng: “Vậy vị này chính là tam muội muội rồi?”
Hắn nói xong, Vu Tử Minh cùng Vu Tử Nghị cũng đều nhìn lại, nghiêm ngặt mà nói, mọi người ở tướng phủ nhiều năm như vậy, bọn họ vậy cũng là “Lần đầu tiên gặp mặt” đi.
Vu Xá Nguyệt chân thành đứng dậy, thập phần quy củ nói: “Đúng vậy.”
Vu Tử Minh cảm thấy Vu Xá Nguyệt có chút kinh diễm, nhưng là không hơn. Vu Tử Nghị ngửa đầu nhìn người đứng lên bên cạnh, một đôi ánh mắt tròn vo chớp chớp hai cái, trong con ngươi chớp động một tia hi vọng.
Lão thái thái nhìn bọn họ, lập tức mừng rỡ cảm thán nói: “Tử Kỳ a, ngươi còn không biết đi, Nguyệt nhi muội muội ngươi đã khỏi bệnh rồi! Hiện tại nàng cũng không sai, như biến thành người khác. Mấy huynh đệ các ngươi nên nhận biết lại từ đầu, nếu không ai cũng không nhớ được ai.”
Vu Tử Kỳ nghe những thứ này, trong mắt hiện ra tiếu ý, nhưng trong miệng hắn cũng thập phần khiểm nhiên nói, “Ai nha, ta chuẩn bị lễ vật còn không biết tam muội muội khỏi rồi, nên cũng không có gì tặng, đây thật đúng là không tốt…”
Vu Xá Nguyệt hơi híp mắt lại. Nhìn hình dạng vừa rồi của hắn, rõ ràng là đến tồn tại của Ninh Sương đều sớm đã biết, vậy làm sao có thể không biết chuyện của mình? Huống hồ diễn kỹ này thực sự là quá phù khoa rồi, kỳ thực hắn cố ý đi?
“Vô sự, có thể nhìn thấy đại ca bình an trở về, đây là lễ vật tốt nhất rồi. Lần đầu gặp mặt, sau này còn thỉnh đại ca chiếu cố nhiều hơn.” Vu Xá Nguyệt thập phần cười vô tội ngây thơ, nếu không phải đại bộ phận gặp qua bị Vu Xá Nguyệt lăn qua lăn lại, sợ rằng đều bị gạt.
“Đây là đương nhiên,” Thấy Vu Xá Nguyệt cũng không thèm để ý, Vu Tử Kỳ còn thở phào nhẹ nhõm tự đắc nói: “Tam muội muội vừa khỏi bệnh, có thể còn chưa quen, ngươi sau này chuyện phiền toái gì đều có thể nói với ta. Nghĩ đến tam muội muội đọc sách ít, hiện cái tuổi này chính là thời gian nên đọc sách nhiều hơn. Tam muội nếu là có chữ không biết, hỏi nha hoàn trước một chút, nha hoàn không biết còn có sai vặt cùng thư đồng, cần quá khó khăn, bọn họ cũng không biết, cũng có thể qua đây hỏi ta. Hơn nữa, bình thường cũng để cho Lưu Vân hảo hảo dạy ngươi lễ nghi quy củ một chút, học xong có thể ra cửa chơi.”
Một đoạn này của hắn nói thực sự đều là những câu quan tâm, nhưng lại mắng chửi người.
Vọng Thư Uyển
Vu Lệ Hương lập tức thổi phù một tiếng bật cười, lại mắng Vu Xá Nguyệt không học thức không tố chất. Còn nói hợp tình hợp lý, lại như hình dạng một người quan tâm, thật đúng là để người không thể phản bác a.
Vu Lưu Vân cùng Khương Tình Tuyết đối diện cười, Vu Tịnh Hoa cũng xem kịch vui tự đắc nhìn chằm chằm Vu Xá Nguyệt. Nàng thầm nghĩ người đọc sách châm chọc người đó chính là bất đồng a.