CHƯƠNG 165: ĐÊ ĐOAN BẨY RẬP
Editor: Luna Huang
Hai người đang muốn lén lén lút lút chạy trốn, bỗng nhiên chợt nghe bên kia mơ hồ có quát lớn giảm thấp xuống.
Vu Xá Nguyệt nhìn sang, vừa lúc xuyên thấu qua khe hở của vũ cơ vũ đạo, nhìn thấy Vu Tử Nghị cùng Vu Tịnh Hoa.
Nàng nheo mắt lại, nhìn thấy Vu Tử Nghị chính thấp thân thể, cầm viên cầu trong suốt trong tay, ngồi xổm hai bên trái phải của Vu Tịnh Hoa. Xem bộ dáng là hắn rơi mất cái vật kia, vừa lúc lăn đến chỗ Vu Tịnh Hoa, hắn mò qua đó tìm.
Thế nhưng Vu Tịnh Hoa phát hiện hắn, bắt hắn lại.
Vu Tịnh Hoa thừa dịp ti trúc quản huyền che giấu, răn dạy Vu Tử Nghị: “Ai bảo ngươi đạp váy của ta!”
Vu Tử Nghị cau mày phản bác, “Ta không có đạp váy của nhị tỷ tỷ.”
Ba ——
Vu Tịnh Hoa ba một cái tát ném đến trên mặt của Vu Tử Nghị. Nhưng mà yến hội này ca vũ thăng bình, ăn uống linh đình, ngoại trừ Vu Xá Nguyệt đang nhìn ra, ai cũng không có nghe thấy tiếng tát tai “Nho nhỏ” này.
Vu Tử Nghị bị đánh đầu nghiêng qua một bên, Vu Tịnh Hoa mang theo góc váy cả giận nói: “Ngươi không đạp? Vậy đây là cái gì?”
Dấu giày trên váy nàng là lão phu nhân đạp. Vu Xá Nguyệt lập tức hiểu, Vu Tịnh Hoa bất quá chỉ là muốn tìm xả khí mà thôi. Trước đây, Vu Tịnh Hoa tức giận, đều là tìm sỏa cô nương như nàng phát hỏa, sau lại sỏa cô nương khỏi bệnh Vu Tịnh Hoa không thể trêu vào, nàng bắt đầu ít đi một trái hồng để bóp.
Vu Tử Nghị xoay đầu lại, nhíu mày nói: “Ta không đạp.”
Vu Tịnh Hoa nhìn Vu Tử Nghị loại đánh như thế nào cũng không phản ứng này giận không chỗ phát tiết, đánh so với lúc chưa đánh càng thêm tức giận, nàng chỉ vào mũi của Vu Tử Nghị cả giận nói: “Ngươi còn chưa cút.”
“…” Vu Tử Nghị nhìn Vu Tịnh Hoa một mắt, sau đó đứng thẳng người, nắm chặt cầu xoay người ra khỏi phòng khách.
Mà Vu Tịnh Hoa vẫn còn oán giận với Mạnh di nương, “Người này thực sự là ác tâm!”
Vu Xá Nguyệt ở đó nhìn, Ngưng nhi tự nhiên cũng nhìn thấy, nàng thở dài bên tai Vu Xá Nguyệt nói rằng: “Ai, nhị tiểu thư trước đây chính là bắt nạt kẻ yếu như vậy, ngũ tiểu thư cùng tiểu thiếu gia đều là nàng thích khi dễ. Cũng may tiểu thư ngươi hiện tại không sao.”
“Ai, đi thôi.” Ngày của mọi người cũng không tốt nha ~ muốn xoay người vẫn phải là nhìn bản thân.
——
Vu Lưu Vân vốn là vẫn nhìn chằm chằm Vu Xá Nguyệt, nàng thấy Vu Xá Nguyệt chuẩn bị ra khỏi phòng khách, vì vậy trong mắt lóe lên tinh quang, liền cũng đi theo.
Bất quá vị trí của nàng quá mức gần trên, nên nàng đi, lập tức đưa tới chú ý của Vu Tử Kỳ.
Vu Tử Kỳ ân cần hỏi han: “Muội muội, ngươi làm sao vậy.”
Vu Lưu Vân xoay người nhẹ nhàng thi lễ với bọn họ, ôn nhu nói: “Lưu Vân đi ra ngoài hít thở không khí, thất lễ.”
Tân Ngư dùng tay chống má, lười biếng cười gật đầu với nangf: “Không có chuyện gì.”
Gương mặt của Vu Lưu Vân đỏ lên, cúi đầu xoay người đi.
Vu Tử Kỳ tiếp tục miệng lưỡi lưu loát nói, mà Tân Ngư nhìn bóng lưng Vu Lưu Vân rời đi như có điều suy nghĩ, căn bản không có nghe Vu Tử Kỳ nói gì đó.
——
Vọng Thư Uyển
Trong hoa viên, Vu Xá Nguyệt cùng Ngưng nhi đang bước chậm.
Thế nhưng Vu Xá Nguyệt chợt dừng bước, xoay người nói với Ngưng nhi: “Ngươi đi xem trên mặt của Tử Nghị thế nào. Hắn một mình, vừa không có một sai vặt nha hoàn bồi. Nếu như hắn có thương tích, ngươi thượng chút dược cho hắn, đến phòng ta lấy là được.”
Nhãn tình của Ngưng nhi sáng lên, nàng vẫn ân nhẹ, sớm liền muốn giúp hài tử kia một tay rồi, chẳng qua là chưa dám mở miệng mà thôi. Không nghĩ tới tiểu thư cư nhiên cũng có tâm tư này, cho nên nàng vui sướng đáp ứng: “Ai! Vậy Ngưng nhi rất nhanh thì sẽ trở lại!”
“Ân, mau đi đi.” Vu Xá Nguyệt gật đầu, Ngưng nhi lập tức xoay người chạy.
Ngưng nhi bên kia mới vừa đi, bên cạnh khúc quanh đi ra Vu Lưu Vân. Nàng lẻ loi một mình, không mang theo Anh Đào, tuy rằng một thân đẹp đẽ quý giá, nhưng quanh thân còn tản ra lãnh khí. Nàng đi tới âm trắc trắc nói: “Tam muội muội a, ngươi trái lại thức thời.”
Vu Xá Nguyệt khẽ mỉm cười nói: “Đại tỷ có chuyện muốn cùng ta tâm sự, ta tự nhiên là phải chủ động một chút mới tốt. Lúc này mới có thể biểu đạt tôn kính của ta đối với đại tỷ a.”
Kỳ thực, nàng là rời chỗ nhìn thấy Vu Lưu Vân cũng đứng dậy rời chỗ, thuận tiện, còn thấy nàng lúc đi cầm một dao nhỏ.
Tuy rằng Vu Lưu Vân thể chất kém một chút, không phải là đối thủ của mình, nhưng nàng lo lắng Ngưng nhi có thể thụ liên lụy gì hay không. Bởi vì, Vu Lưu Vân cũng biết khí lực của nàng cực đại, vậy chắc chắn sẽ không chọn cứng đối cứng. Thế nhưng, vạn nhất lộng khổ nhục kế…vậy lựa chọn tốt nhất của nàng là vu hãm Ngưng nhi a, nên để Ngưng nhi đi trước là tốt nhất.
Vu Lưu Vân hiện tại bởi vì chuyện của thái tử đã sắp cử chỉ điên rồ, nói, nàng là vì địa vị thái tử phi mà điên rồi. Cho nên nàng trạng thái hiết tư để lý này của nàng nếu như khởi xướng, Vu Xá Nguyệt thật không có nắm chắc có thể toàn thân trích xuất.
Vu Lưu Vân đi tới trước mặt nàng, âm lãnh cười nói: “Vu Xá Nguyệt, ngươi đã là người thức thời như thế, vậy ngươi nên biết một chút, thái tử tuyệt đối sẽ không cần loại thứ xuất này như ngươi!”
Vu Xá Nguyệt lặng lẽ nhìn nàng, tĩnh đợi lời sau.
Như đã đoán trước phẫn nộ không có ở xuất hiện trên mặt của Vu Xá Nguyệt, Vu Lưu Vân tức giận tiếp tục nói: “Hoàng thất tuyệt đối không có khả năng để loại người như ngươi làm thái tử phi. Dù cho có thể để cho ngươi làm trắc, hoàng thượng còn phải suy nghĩ bệnh trước kia của ngươi một chút. Dù sao bệnh ở đầu óc, sau này nếu là có người nói tức phụ của hoàng thất là một kẻ ngu si, ngươi là tội nhân thiên cổ rồi.”
“Nga.” Vẻ mặt của Vu Xá Nguyệt hờ hững nhìn Vu Lưu Vân thao thao bất tuyệt, sau đó nhún nhún vai, “Vậy sau đó