CHƯƠNG 175: ĐĂNG THƯỜNG NHẬP THẤT
Editor: Luna Huang
Ngưng nhi nhìn chung quanh sợ nói: “Vậy chúng ta làm thế nào đi ra ngoài a?”
“Ban ngày sợ cái gì, ta tìm thử xem.” Vu Xá Nguyệt nói, sờ soạng trên tường nửa ngày, nhưng là cái gì cũng mò không ra. Tường dài như vậy, dù cho thật có cơ quan, cũng phải mò từng cục gạch, vậy phải mở đến tết đi!
Vu Xá Nguyệt dừng động tác lại, vuốt cằm suy nghĩ hồi lâu, nàng suy nghĩ cái tiêu trên người một chút, thế nhưng lập tức bác bỏ. Đến lúc đó A Ly là tới cứu người hay đến diệt khẩu cũng khó mà nói trước a!”
(Luna: Ta cười chết với câu này)
Cuối cùng, nàng bỗng nhiên nói rằng: “Ta đã biết, nếu không đường có thể đi, chúng ta đây mỗi người đi một bên đi?”
“A?”
Vu Xá Nguyệt chỉ chỉ phía sau nói: “Ngươi đi bên kia, ta bên này, là được rồi.”
Ngưng nhi lập tức không đồng ý, nàng nóng nảy nói: “Vậy còn không đi? Hơn nữa, vạn nhất chúng ta tìm không được đối phương làm sao bây giờ a!”
Vu Xá Nguyệt bất đắc dĩ, “Thế nhưng hai người chúng ta cùng một chỗ lúc đó chẳng phải ra không được sao ~”
Ngưng nhi quật cường lắc đầu, “Không, Ngưng nhi không muốn phân ra, chúng ta vừa lúc nãy chẳng phải trước sau đều đi sao!”
Vu Xá Nguyệt không biết giải thích nguyên lý mê cung thế nào, nàng chỉ có thể vò đầu suy nghĩ hồi lâu nói: “Ai, quên đi, bò tường đi.” Leo lên là có thể thấy phương hướng chung quanh tường, nói không chính xác còn có thể từ viện tử của người khác đi ra ngoài.
Vu Xá Nguyệt đem đồ mua được cùng thức ăn vặt cho Ngưng nhi ôm, sau đó bắt đầu nghĩ biện pháp trèo tường. Ngõ nhỏ có chút hẹp, không có cách nào chạy lấy đà, hơn nữa tường cao hơn hai thước, thật sự là có điểm lao lực.
Nàng lục người mình, tìm hai thanh tiểu đao khắc ra, sau đó cố sức đâm vào cục gạch trên vách tường. Chỉ chốc lát sau, cục gạch kín kẽ bị đâm ra hai lỗ vị trí trên dưới bất đồng.
Vu Xá Nguyệt cố cắm lưỡi dao vào giữa khe, vị trí hai tiểu đao một cao một thấp, chính là có thể làm cây thang. Nàng chuẩn bị xong, xác nhận dao nhỏ sẽ không gãy mất hoặc bị bắn ngược trở ra.
Ngưng nhi một mực đứng bên nhìn, nghĩ không ra đao khắc còn có thể dùng như thế, mở to hai mắt nhìn, ám niệm tiểu thư thật là. . . Vạn năng a!
Vu Xá Nguyệt thở sâu, nảy người bật lên, đạp hai chuôi đao nhảy lên tường cao hơn hai thước. Động tác của nàng rất nhanh, cơ hồ là thoáng qua đã hoàn thành.
Mà lúc nàng bay lên, hai thanh đao khắc cũng không phụ trọng lượng rơi xuống đất, phát sinh tiếng vang dứt khoát.
Nhưng mà, không đợi Ngưng nhi kinh hô, không đợi Vu Xá Nguyệt lấy hơi, ngay trong nháy mắt Vu Xá Nguyệt nhảy lên đầu tường, một tiếng chó sủa tiếng điếc tai nhức óc vang vọng thiên địa.
Ngưng nhi ngạc nhiên trừng mắt Vu Xá Nguyệt, mà Vu Xá Nguyệt ngạc nhiên trừng mắt.
Chỉ thấy bên kia tường là hậu hoa viên của đại hộ nhân gia, trang hoàng thế nào Vu Xá Nguyệt không nhìn, nàng chủ yếu nhìn một con chó to dưới chân.
Cũng là Vu Xá Nguyệt không may a, vị trí của con chó này thật sự là quá trùng hợp. Con chó kia chính bị xích lại mà gào, nếu như không phải là có xích, có lẽ cũng xông đến tường rồi. Vu Xá Nguyệt nhanh lên thu hồi chân, nàng thầm nghĩ nếu là bị không cẩn thận, nàng cũng không đủ con chó kia nhét kẽ răng!
Vọng Thư Uyển
Tiếng của con chó điên này quá mức to rõ, sợ rằng rất nhanh thì sẽ có người đến, trong mắt Vu Xá Nguyệt lóe lên hàn quang, thấp giọng quát lớn: “Chớ kêu nữa!”
Nhưng mà con chó kia vẫn như cũ rít gào. Không chỉ có như vậy, xa xa lại truyền tới tiếng gào thét của những con chó khác xen lẫn nhau. Tiếng kêu của những con chó này tuyệt đối là đinh tai nhức óc, trong lòng Vu Xá Nguyệt lập tức nổi lên sát khí, nàng cũng không biết nhà này nuôi bao nhiêu con chó, nhưng nếu như toàn bộ đều kêu lên, bản thân còn chưa xuống đất sẽ bị bắt được!
Vu Xá Nguyệt không có suy nghĩ nhiều, lập tức từ tay áo kấy đồ.
Kỳ thực đây là súng tay tự chế. Đối với lắp ráp của súng tay hoàn toàn không khó với Vu Xá Nguyệt, thế nhưng khó khăn là trình độ kim chúc rèn của triều đại này có thể tốt hay không, linh kiện thế nào, có dùng được hay không.
Chính là bởi vì lần này Vu Tử Kỳ trở về, Vu Xá Nguyệt rốt cục quyết định phải làm súng tay, để cho mình tự vệ. Bởi vì vội vội vàng vàng, thành quả cuối cùng. . . Coi như là thành công năm phần đi?
Cái đồ chơi này cũng có thể bắn ra đạn, tuy rằng lực sát thương vẫn là thấp, thế nhưng nếu là gần, uy lực vẫn đủ. Hơn nữa, dưới chân gần như vậy, tuyệt đối, nhất kích mất mạng!
Tốc độ của Vu Xá Nguyệt cực nhanh từ trong hà bao lấy ra hai thiết châu trước sau nhét vào trong súng. Sau đó lập tức giơ súng nhắm ngay đầu của con chó kia, nàng nhắm một con mắt lại nói: “Ngươi. . .ta bảo ngươi câm miệng!”
Trong nháy mắt nàng động cơ quan bắn thiết châu, một lực mạnh kéo tới quấn mình. Thân thể của nàng ngã, thế nhưng thiết châu đã phóng ra, không biết đánh vào địa phương nào, phát sinh một thanh âm vang lên cực lớn.
Phản ứng đầu tiên của Vu Xá Nguyệt chính là: thất bại.
Phản ứng thứ hai là: Mình ngã xuống bị chó ăn.
Tiếng kêu của hai con chó dần dần ngừng, trước mắt Vu Xá Nguyệt dĩ nhiên xuất hiện mặt của Ngự Cảnh? Nàng nháy mắt mấy cái, thân thể rơi xuống đất, tỉnh hồn lại, nàng mới phát hiện mình đã bị người. . .ôm xuống tường.
“A ——” Lần đầu tiên nếm thử cảm giác khinh công, Vu Xá Nguyệt kêu sợ hãi lui về phía sau hai bước.
Trước mắt Ngự Cảnh mặc trung y bạch sắc, cổ áo nửa lộ ngực bên trong, tóc thật dài không buộc