CHƯƠNG 177: KHÔNG THỂ MỖI LẦN ĐỀU CHẾT NHƯ VẬY
Editor: Luna Huang
“Ân!” Ngưng nhi lần này đến thức ăn cùng không thèm lấy, chỉ là tự mình nhảy xuống.
Vu Xá Nguyệt lôi kéo tay của Ngưng nhi một đường chạy, Ngưng nhi lo lắng hỏi: “Tiểu thư, biết đường không? Vừa rồi chúng ta cũng đều không thấy đường a!”
“Không có việc gì, theo vết bánh xe.”
Hai người vừa đi ra ngoài một đoạn đường, bỗng nhiên một nữ nhân từ trên trời giáng xuống xuất hiện ở trước mặt các nàng. Vu Xá Nguyệt kinh hoảng dừng bước, kéo Ngưng nhi ra phía sau.
Nữ nhân kia đại khái trên dưới bốn mươi, da có chút tối, một thân y phục bạch nguyệt nha càng để sắc mặt nàng xấu xí không ánh sáng, thân hình của nàng có chút còm, bất quá một đôi mắt lợi hại nhìn thẳng Vu Xá Nguyệt. Còn cười nói: “Vị này, chính là Vu tam tiểu thư rồi?”
Vừa thấy được gương mặt này, đầu óc của Vu Xá Nguyệt liền nổ.
Đây đây đây… Đây là gương mặt đó trong hộp của nàng a! Gương mặt này là nàng mấy ngày hôm trước vừa giao cho A Ly! Nàng còn nói cho A Ly làm sao sử dụng! Tuy rằng trên mặt nạ đã có chút bong tróc, điều chỉnh hình ảnh. Thủ pháp kia dù sao cũng là dù sao cũng là nghiệp dư, Vu Xá Nguyệt làm nhân sĩ chuyên nghiệp tự nhiên có thể một mắt phát hiện chân chính.
Chợt nghe nữ nhân kia dùng thanh âm giả lão nói: “Ta còn dự định đùa giỡn ngươi một chút, kết quả ngươi liền phát hiện nhanh như vậy ~ còn muốn theo vết bánh xe tìm về? Tựa hồ cũng có chút đầu óc a ~”
Ý nghĩ trong lòng của Vu Xá Nguyệt đầu tiên chính là: Ngọa rãnh? Không phải là Ngự Cảnh đổi ý muốn giết người diệt khẩu chứ? Nhưng nàng lập tức bỏ đi cái ý niệm này —— nếu như Ngự Cảnh muốn giết nàng chỉ cần đem nàng cho chó ăn là được, còn phải dùng tới cái này?
Nàng cấp thiết nói: “Ta nói… Ngươi có phải nghĩ sai rồi hay không, chúng ta là cùng một phe!”
“Ai cùng phe với ngươi!” Nữ nhân kia bỗng nhiên tức giận nói, từ trong trường bào lấy ra một đoạn trường tiên hồng sắc, trực tiếp đánh tới.
Vu Xá Nguyệt dồn sức một tay lấy đẩy Ngưng nhi ra, hô một câu: “Trốn xa một chút!” Sau đó nghênh chiến mà lên. Đồng thời nàng nàng ở trong lòng thầm mắng Ngự Cảnh: Ta mắng nãi nãi ngươi…Ngồi mã xa của ngươi liền gặp chuyện không may, nhất định là ngươi rước lấy họa! Mẹ nó đây đâu phải là đối tác a, đây là oan gia!
Roi kia thẳng mặt mà đến, Vu Xá Nguyệt khó khăn lắm mới khom lưng tránh thoát. Đây hết thảy liền phải cảm tạ Vu Xá Nguyệt kiên trì không ngừng rèn luyện, bằng không tốc độ thực sự theo không kịp.
Vọng Thư Uyển
Trong mắt nữ nhân kia dần hiện ra một tia vô cùng kinh ngạc, sau đó cổ tay vừa chuyển, dường như dường như phi xà linh hoạt lần thứ hai quất đến. Nhãn thần của Vu Xá Nguyệt vô cùng tốt, nàng thấy trên đuôi roi dường như có một lợi khí hạt tử độc câu, liền đưa tay đẩy trắc diện của phần đuôi roi, đẩy phong mang ra. Sau đó thân thể đồng thời tránh, bên người nàng, để lại một cái hố to. Uy lực này tuyệt đối khá lớn, đó không phải là súng lục bán thành phẩm của nàng có thể so.
Vu Xá Nguyệt lảo đảo vài bước lui về phía sau, lòng bàn tay truyền đến đau đớn toàn tâm. Tay đứt ruột xót a, đau đến nàng mồ hôi lạnh chảy ra. Nàng cúi đầu nhìn tay trái, nơi lòng bàn tay da tróc thịt bong, máu chảy không ngừng. Nàng biết trực tiếp lên tay nhất định sẽ thụ thương, nhưng không nghĩ thương nghiêm trọng như vậy! Rất rõ ràng trên roi không chỉ có mang theo móc, còn có vô số gai! Cũng không biết thứ này có độc hay không…
Vu Xá Nguyệt có chút sợ, nàng tuy rằng cũng có thể đánh nhau kịch liệt, nhưng chưa từng so chiêu với cao thủ võ lâm a! Nếu thật là bị roi này triền một cái, tuyệt đối tróc một lớp da! Ngẫm lại bản thân sẽ chết dưới mặt nạ mình tự làm ra, trong lòng cư nhiên vô hạn bi thôi, vô cùng thương cảm…
Nữ nhân kia cười cười, hỏi một câu đau không? Sau đó lại quất roi qua, Vu Xá Nguyệt kinh hô: “Uy! Ta là ——”
Nàng còn chưa nói hết, roi kia liền tới trước mặt rồi, Vu Xá Nguyệt tránh sang hai bên, làn váy sau lưng bị roi quấn lấy, trực tiếp bị kéo rách một tảng lớn.
Nữ nhân kia nhìn thân thể linh hoạt của Vu Xá Nguyệt, động tác tân kỳ, đại khái là sinh ra vui đùa hăng hái, tiếp tục quất roi, Vu Xá Nguyệt đương nhiên biết tâm tính của đối phương, nhưng mà nàng chỉ có thể mệt mỏi né tránh, vô pháp xuất thủ.
“Ai nha!” Ngưng nhi ở một bên gấp đến độ không được, nàng muốn tiến lên, thế nhưng roi quất đến hoa cả mắt, thật sự là không có khe hở có thể đi.
Lập tức, trên cánh tay Vu Xá Nguyệt lại bị quất trúng, một vết thương thật dài từ vai kéo đến cổ tay, trong nháy mắt máu nhiễm đỏ cả cánh tay phải. Đau đớn vượt qua trình độ huấn luyện kiếp trước của nàng, nàng giận dữ hét: “Mẹ nó, ta và Ngự Cảnh cùng phe! Ngươi đi hơi A Ly, muốn giết ta làm cái gì?”
Thế nhưng câu này của nàng nói chưa dứt lời, nàng vừa nói xong, nàng kia đầu tiên là sửng sốt, bỗng nhiên điên cuồng quất roi, đồng thời lấn người, tựa hồ là rốt cục quyết định hạ tử thủ.
Trong lòng Vu Xá Nguyệt lạnh lẽo, lẽ nào nàng vừa rồi nói sai?
Nữ nhân này ngay từ đầu tuy rằng muốn giết nàng, tâm tình cũng sung sướng, khi nghe nàng nói xong bỗng nhiên bạo giận lên, đây rốt cuộc là vì sao?
Thế nhưng hết thảy trước mắt không cho nàng suy nghĩ nhiều, tay trái bị thương của nàng khéo léo kéo trúc tiêu, sau đó thân thể linh hoạt vừa chuyển, trốn phía sau cây.
Lại tránh thoát một kích, Vu Xá Nguyệt cao giọng nói: “Ngươi trang đủ chưa! Mặt nạ của ngươi là ta cho! Khi ta không biết chân diện mục của ngươi?”
“Ngươi nói cái gì! Mặt nạ là của ngươi?” Nàng kia lớn tiếng chất vấn, lần này nàng dùng không phải là thanh âm giả lão, mà là bản thanh thê lương. Nàng thậm chí còn bật người dậy, không hề trang lưng