CHƯƠNG 179: A LY NGẠNH TẮC
Editor: Luna Huang
Ngự Cảnh quay đầu lại nhìn nàng một cái, không nói gì, xoay người ngồi vào ghế.
Châu nhi lập tức tiến thất, nàng đặt khay lên bàn, một bên lau vết máu cho Ngự Cảnh một bên cả kinh nói: “Miệng vết thương của người không ổn a! Lại nứt rồi!”
Ngự Cảnh nhắm mắt lại, hư nhược nói, “Dưỡng thêm mấy ngày là được.”
Châu nhi hơi nhíu mi tú lệ, sau đó lưu loát thay dược cho Ngự Cảnh, quấn băng gạc mới lên.
Ngự Cảnh ngoại trừ sắc mặt tái một chút, cũng không có dị dạng khác. Hắn đứng dậy đến ngăn tủ tìm một bộ y phục mới.
Thời gian Châu nhi thu thập vết máu đầy đất, nhịn không được ngẩng đầu nhìn Ngự Cảnh hỏi: “Chủ tử, Hải Đường viện….Có phải nữ chủ tử hay không?”
Ngự Cảnh dừng động tác trong tay lại, cau mày nhẹ giọng răn dạy, “Làm tốt chuyện của mình, chớ lắm miệng.”
Tuy rằng hắn không có chính diện trả lời, nhưng nhìn cũng không có vẻ tức giận.
Châu nhi le lưỡi một cái nói: “Vâng, Châu nhi đi xuống.”
Vu Xá Nguyệt đang ở trong ngủ mơ, nàng dần dần cảm giác đau trên người, cái loại đau đớn này càng ngày càng nặng, sau lại nặng đến để cho nàng vô pháp thừa thụ.
Nàng muốn đưa tay xoa xoa con mắt, kết quả cánh tay khẽ động liền để nàng đau đến thanh tỉnh.
“Tê ——” A cái quỷ gì! Thực sự quá đau quá đâu a!
“Tiểu thư? Tiểu thư? Người tình rồi phải không a?” Nàng mơ hồ nghe có người kêu loạn bên tai, chớp mắt nửa ngày mới nhìn rõ, nguyên lai là Ngưng nhi ở bên giường lo lắng nhìn mình.
“Ân? Ngưng nhi a…”
Ngưng nhi dùng ngón tay hoàn hảo kéo cái cánh tay bị quấn đầy băng gạc của Vu Xá Nguyệt, kích động hỏi: “Tiểu thư ngươi rốt cục tỉnh rồi! Gấp chết ta a! Người thế nào a?”
“Đau ~” Đương nhiên là đau, đây là nghĩ cách duy nhất của Vu Xá Nguyệt hiện tại.
Nàng cúi đầu nhìn trên người mình một chút, tay trái quấn như bánh trưng ( điều này làm cho nàng nghĩ đến Tân Chỉ), cánh tay phải cũng bọc đến thật chặt. Đây hết thảy đều đang nhắc nhở nàng chuyện nguy hiểm phát sinh lúc trước.
Ngưng nhi dùng băng gạc lau nước mắt nói: “Ta đi gọi người qua đây xem cho người một chút!”
“Chớ dùng cái này lau a, không sợ nước mắt thấm vào vết thương bị nhiễm khuẩn a?” Vu Xá Nguyệt đưa tay kéo tay của Ngưng nhi xuống, “Đây là đâu a?”
“Người… Quên mất rồi? Đây là tư của tiểu vương gia, chúng ta đã trở về.”
“Nga…” Vu Xá Nguyệt đại khái nhớ tới chuyện về sau, nàng lại hỏi, “Nga, ta đây đã ngủ bao lâu rồi?”
“Một ngày một đêm.”
Vọng Thư Uyển
“Cư nhiên lâu như vậy?” Vu Xá Nguyệt chợt cảm thấy, có phải thân thể này quá non hay không, nên năng lực kháng đả kích giảm xuống a? Trước đây nàng bị thương nghiêm trọng hơn cái này, cũng chưa từng ngất, thế nào chỉ có hai vết thương liền té xỉu.
Vu Xá Nguyệt hòa hoãn hai giây, bỗng nhiên phản ứng kịp Ngưng nhi nói là một ngày một đêm, nàng ngồi dậy, cả tiếng kinh hô: “Đùa có gì! Tướng phủ có bùng nổ hay không?”!
Trước khi đi nàng có nói với gia đinh là hôm qua sẽ về, thế nào ngủ lại ở bên ngoài! Có thể bị những nữ nhân kia án cho một tội danh thông dâm gì hay không?
Ngưng nhi nhanh trấn an nàng nói: “Tiểu thư người đừng lo lắng! Tiểu vương gia đã gọi người đi qua tướng quân phủ rồi, Trầm tiểu thư sẽ giúp người giấu.”
Vu Xá Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, “Xem như hắn còn có chút lương tâm. . .A. . .” Đau nhức đau nhức đau nhức! Vừa mới ngồi dậy, thực sự đau quá a!
Vu Xá Nguyệt nhíu gương mặt khóc lóc om sòm kêu đau, bên ngoài ló một đầu nhỏ vào nói rằng: “Tiểu thư, người tỉnh a?”
Ngưng nhi vừa nhìn ánh mắt nàng chính là sáng ngời: “Châu nhi tỷ tỷ! Ngươi mau tới xem một chút đi.”
Châu nhi chen vào cửa: “Đừng nóng vội, sẽ không có chuyện.”
Châu nhi cầm y dược sương tử ở trên bàn qua đây, sau đó để thêm khăn vào phía sau cho Vu Xá Nguyệt dựa vào, thuần thục kiểm tra băng bó vết thương cho Vu Xá Nguyệt.
Vu Xá Nguyệt nhìn Châu nhi vội vàng vội vàng, bỗng nhiên cũng nhớ tới, cho nên nàng lạnh lùng hỏi: “Ngự Cảnh đâu?”
Châu nhi nghe Vu Xá Nguyệt gọi thẳng tên của Ngự Cảnh, liền ngẩng đầu nhìn nàng một cái, bất quá vẫn là vẻ mặt mỉm cười bình tĩnh nói: “Chủ tử bình thường sẽ ở Trúc Cư các, vậy Châu nhi chút nữa đi gọi người tới.”
“Ngạch. . .” Vu Xá Nguyệt vốn là mang theo điểm hỏa khí, thế nhưng Châu nhi, loại này, loại này, cưng chìu (?) nói gì nghe nấy, để Vu Xá Nguyệt bỗng nhiên cảm giác có điểm lạ. Nhưng mà cụ thể là chuyện gì xảy ra, nàng lại nói không rõ, cuối cùng chỉ có thể lộp bộp nói: “Quên đi.”
Châu nhi cười khẽ, “Trước chủ tử đã nói, lúc tiểu thư tỉnh phải tới xem một chút.”
“Nga.” Vu Xá Nguyệt xua tan dị dạng trong lòng, đồng ý.
Châu nhi băng bó kỹ vết thương xong, để Ngưng nhi hỗ trợ, hai người đổi lại y phục cho Vu Xá Nguyệt. Bởi vì không chút máu, Vu Xá Nguyệt vẫn là cước bộ có điểm di động, nên bước đi vẫn là phải có người đỡ. Tay của Ngưng nhi hỏng rồi, Châu nhi liền gọi hai thị nữ đến, đỡ Vu Xá Nguyệt đi vào trong sân.
Vu Xá Nguyệt vừa ra khỏi cửa, xông tới mặt chính là mùi hải đường thơm ngát. Nguyên lai nàng đúng là ngủ ở đây a.
Các thị nữ đỡ nàng ngồi ở ghế lần trước đến, Châu nhi nói: “Người chờ.” Sau đó ra viện tử.
Vu Xá Nguyệt biết, nàng muốn đi nói cho Ngự Cảnh biết.
Quả nhiên, Ngự Cảnh rất nhanh lại tới, trên vai hắn khoác một kiện áo khoác thiển sắc, tóc dài ở sau người tùng tùng quấn một chỗ. Vu Xá Nguyệt thấy hắn, trong lòng nghĩ người này thật là một yêu nghiệt a, nên được nữ nhân điên cuồng thích đó cũng là rất bình thường.
Ngự Cảnh ngồi vào cái vị trí kia lúc trước bọn họ nói chuyện, sau đó ôn nhu hỏi nàng: “Ngươi thế nào.”
Vu Xá Nguyệt vốn là không có lửa giận, thế nhưng nói một lời này của Ngự Cảnh, cơn tức của nàng cũng