CHƯƠNG 181: TRỌNG HỒI LAO LUNG
Editor: Luna Huang
Lúc vào tướng phủ, chuyện thứ nhất Vu Xá Nguyệt làm không phải là đi về nghỉ, mà là đến Quần Tinh trai, vấn an vị lão phu nhân bảy tám ngày không gặp kia.
Tới gần viện môn Quần Tinh trai, Vu Xá Nguyệt đầu tiên là cố sức nặn một nụ cười thật to, để cho mình có vẻ hết sức cao hứng, sau đó mới vui sướng chạy vào cửa, lớn tiếng nói: “Tổ mẫu! Nguyệt nhi đã trở về ! Nguyệt nhi thật là nhớ tổ mẫu a ~”
Trong Quần Tinh trai, lão phu nhân đang cùng hai mẫu nữ Khương Tình Tuyết, Vu Lưu Vân nói chuyện. Mặt của lão thái thái vốn là có chút nghiêm túc, thế nhưng vừa nghe Vu Xá Nguyệt la lên, nghiêm túc lại nhịn không được chuyển hoán thành một dáng tươi cười.
Bất quá hai người khác nghe cái thanh âm này, tất nhiên không thể thích.
Vu Xá Nguyệt vừa vào cửa không nhìn người khác, trực tiếp la lên chạy nhào vào trong lòng lão phu nhân. Đối với loại cử động “Vô lễ” này của nàng, Khương Tình Tuyết một bên cười nhạt. Vu Lưu Vân còn lại là oán hận trừng mắt nàng.
Lão phu nhân cười vỗ vỗ sau lưng của Vu Xá Nguyệt nói: “Được rồi được rồi ~ ngươi tới đúng lúc, ta và mẫu thân ngươi đang nói đến ngươi.”
Vu Xá Nguyệt thò đầu ra khỏi lòng lão phu nhân nói: “Nha! Mẫu thân, đại tỷ tỷ! Các ngươi đã ở a.”
Ngày hôm nay tâm tình của Khương Tình Tuyết không tốt, cho nên trực tiếp quay đầu, không có trả lời Vu Xá Nguyệt. Ánh mắt của Vu Lưu Vân có chút hồng, thoạt nhìn còn có chút phẫn nộ, cũng là không nói gì.
Vu Xá Nguyệt có điểm vô cùng kinh ngạc, hai mẫu nữ này cư nhiên như thử minh mục trương đảm biểu hiện bất mãn với lão phu nhân như vậy? Nhất định là đại sự gì!
Nhưng mà, ngày hôm nay lão phu nhân cũng phá lệ rộng lượng, nàng trực tiếp không để mắt đến hai mẫu nữ không vui kia, tự mình lôi kéo Vu Xá Nguyệt, cố ý giận trách: “Ngươi nha đầu này a, thoáng cái đi ra ngoài nhiều ngày như vậy! Lần sau cũng không cho phép nữa!” Bình thường nha đầu này mỗi ngày qua đây, thình lình bảy tám ngày không đến, để nàng buồn chán sắp hỏng rồi, chỗ chỗ cũng không đúng, thực sự là một chút cũng không quen.
Lão phu nhân chính là kéo ngay vết thương trên cánh tay Vu Xá Nguyệt, đau đến mặt của Vu Xá Nguyệt thoáng cái trắng. Thế nhưng trong lòng nàng biết vết thương này không dễ giải thích, không thể để cho người phát hiện, cũng chỉ có thể chịu đựng đau đớn cười đùa nói: “Nga ~ Nguyệt nhi đã biết, sau này Nguyệt nhi không ở chỗ người khác nữa.”
Nàng vừa nói, vừa quan sát biểu tình của ba đời tổ tôn (Luna: ba người có mặt trong phòng), suy đoán các nàng ngày hôm nay có chuyện gì.
Lão phu nhân gật đầu, sau đó tiếp tục hỏi nàng: “Đúng rồi, bệnh của Trầm phu nhân thế nào a?”
Vọng Thư Uyển
Vu Xá Nguyệt phản ứng kịp, lão thái thái cho là nàng là từ tướng quân phủ trở về, liền lập tức nói: “Trầm phu nhân nàng không có chuyện gì lớn, đã nhiều ngày có thể đỡ hơn rồi.”
“Nga ~” Lão phu nhân gật đầu.
Lúc này, Khương Tình Tuyết bỗng nhiên ý vị thâm trường nói rằng: “Nguyệt nhi a, ngươi chừng nào thì biết thần y, đến mẫu thân và tổ mẫu cũng không nói cho biết.”
Đầu óc của Vu Xá Nguyệt bỗng nhiên trống rỗng, nàng cư nhiên quên hỏi Ngự Cảnh rốt cuộc là nói với Hoan nhi thế nào. Nói chuyện dạng thần thánh như vậy bảo nào trả lời thế nào a! Ngự Cảnh hắn, hắn nhất định là cố ý!
Nhưng mà nét mặt của Vu Xá Nguyệt duy trì dáng tươi cười, thuận miệng lung tung bịa nói: “Nguyệt nhi đây không phải là do chơi cùng với Hoan nhi sao, ở phô tử nhà nàng Lục Hợp phường kia biết được. Thần y kia cũng là một cô nương, gọi Châu nhi, lui tới vài lần chúng ta liền giao hảo.”
Trên đầu Vu Xá Nguyệt có một tầng mồ hôi, nàng phỏng chừng Hoan nhi bịa lý do mình giúp đỡ Trầm phu nhân tìm thần y chữa bệnh đi…
Lão phu nhân nghe lời của Vu Xá Nguyệt, liền nheo mắt lại thở dài nói: “Nói như vậy, Nguyệt nhi thực sự là làm quen không ít đạt quan quý nhân rồi! Đừng nói Trầm gia nha đầu kia, đó là du y cao nhân đều biết a.”
Tâm tư của Vu Xá Nguyệt khẽ động, cẩn thận nói: “Cũng không có a, liền chỉ có hai…”
“Một đã xem như là nhiều, hai càng tốt rồi.” Lão phu nhân nói rất thật: “Nguyệt nhi a, ta hỏi ngươi một việc, ngươi nói thật với…”
“Ân ân, tổ mẫu người nói.” Vu Xá Nguyệt lập tức gật đầu.
“Ngươi và thái tử…xảy ra chuyện gì?” Lão thái thái hỏi xong câu này, khóe mắt của Vu Xá Nguyệt thoáng nhìn Vu Lưu Vân lập tức ngồi ngay ngắn, trực câu câu nhìn lại.
Có điểm có điểm buồn bực làm sao sẽ bỗng nhiên nói đến cái này, trong lòng nàng tự định giá, chẳng lẽ là Vu Lưu Vân lại giở trò quỷ gì? Vì vậy nàng thể hiện vẻ mặt vô tội nói: “A? Tổ mẫu, đại tỷ tỷ còn ở chỗ này, ta và thái tử có thể có cái gì a.”
Thế nhưng lão thái thái cũng không thèm để ý Vu Lưu Vân có thương tâm khổ sở hay không, chỉ là ép hỏi Vu Xá Nguyệt nói: “Làm sao có thể không có gì, trên yến hội các ngươi không phải là đã nói qua chuyện sao. Vậy ngươi hãy nói một chút, ngươi và thái tử có từng lén gặp không?”
“…” Vu Xá Nguyệt sửng sốt một chút, so sánh trong nháy mắt, nàng cuối cùng vẫn là nói, “Gặp qua, chỉ là gặp một lần.”
Nàng vừa nói xong, Vu Lưu Vân bên kia khóc lên. Tức giận khóc ròng nói: “Ngươi xem a tổ mẫu! Ta nói như thế nào! Chính là yến hội lần kia nàng đi!”
Thế nhưng so với việc Vu Lưu Vân kêu khóc, sắc mặt của lão phu nhân thay đổi cao hứng, nàng thân mật lôi kéo cái tay lành kia của Vu Xá Nguyệt nói: “Ai nha, thái tử lén tìm ngươi? Thế nào loại đại sự này ngươi đều gạt tổ mẫu a.”
Cử động không để ý đích nữ như vậy của nàng quá ngoại hạng, Vu Xá Nguyệt mau nói: “Tổ mẫu, ta và thái tử chỉ là vô tình gặp được, lại không có cùng xuất hiện gì, người nghĩ như thế nào…”
Vẻ mặt của lão thái thái vui sướng, cùng tình cảnh bi thảm của mẫu nữ thiệp mời sinh ra đối lập mãnh liệt, lão thái thái cười từ một bên bàn lấy thiệp mời màu đỏ đưa tới: “Cái này, là