CHƯƠNG 183: CHUẨN BỊ SẴN SÀNG
Editor: Luna Huang
Trong lỗ mũi A Ly phát sinh một tiếng hừ, sau đó mặt không thay đổi dời ánh mắt đi chỗ khác, không muốn để ý tới Ngưng nhi nữa. Hắn tiếp tục dựa vào thân cây nhắm mắt dưỡng thần, liền giống như ở Hải Đường viện.
Loại hình dạng cực độ khinh thường này ( Ngưng nhi thấy như vậy) để Ngưng nhi sắp nổ khí, nàng tức giận a xích với hai người Ti Ti, Tiểu Linh: “Đi đi đi, nên làm gì thì làm đi! Đừng ở chỗ này!”
Ti Ti cùng Tiểu Linh sâu đậm liếc nhau, khí thế kia của Ngưng nhi tỷ tỷ thật cường đại, còn dám hung dữ với nam nhân kia nữa. Vừa nhìn chính là tiểu thư dạy dỗ…
Các cô nương đều rời đi, trong viện này cũng chỉ có một mình A Ly.
A Ly tựa ở trên cây, hắn nghiêng đầu nhìn căn phòng của Vu Xá Nguyệt, một lúc lâu vẫn không nhúc nhích.
——
Bởi vì trong viện này có ngoại nhân, Vu Xá Nguyệt tuy rằng nét mặt táo bạo phát điên, nhưng trong lòng vẫn là hết sức cẩn thận. Nàng đóng cửa rồi còn kiểm tra hai lần, xác nhận A Ly chỉ là đứng bất động ở xa xa, lúc này mới lật tủ chuyển.
Doãn Thu Minh lưu lại một đống kia, trong khoảng thời gian này bản thân mân mê một đống, thành phẩm bán thành phẩm đều có… Tất các nàng đều lấy ra xem lại, xem có thể dùng nữa hay không.
Cuối cùng, nàng đầu đầy mồ hôi nhìn một đống tạp vật phân lượng không nhỏ trên mặt đất, không thể làm được gì ngoài dùng tay xoa xoa tóc.
A… Lần này là thái tử a, muốn thọ rồi! (Luna: Ý bả là bả sắp tổn thọ)
Kiến thức chuyên nghiệp hoàn toàn thiếu dùng! Hiện tại đầu óc nàng có điểm trì độn, đây nếu thật muốn đến ổ sói của thái tử, phải làm chút gì dùng được?
Nghĩ như vậy một lát, Vu Xá Nguyệt tựa hồ là có chút linh cảm, nàng liền đưa tay khứ. Nhưng cái đưa tay này, rồi lại nhìn thấy trên cánh tay mình lộ ra băng vải. Một giọt mồ hôi lăn xuống từ trán.
Đây không được a, tay đã không phù hợp với lượng công việc lớn như vậy rồi. Nàng suy nghĩ một chút, biến đổi phương hướng tay, rơi vào hộp vạn năng của Doãn Thu Minh.
——
Lúc này quang cảnh cực tốt. Thái dương nương đến hết thảy đều là dáng vẻ lười biếng.
Bên trong thư phòng, Vu Tử Kỳ ngồi ở trước án liếc nhìn sổ sách Vu Hàn Thiên đưa qua —— trong khoảng thời gian này hắn bắt đầu học phê duyệt tấu chương rồi.
Ngoài cửa sổ quang mang ban bác, ngón tay của hắn nhẹ nhàng xẹt qua giấy. Mi mục cùng Vu Hàn Thiên lúc còn trẻ thập phần tương tự, nhất phó nghiêm túc ngược lại cũng ngược lại cũng cực kỳ mê người.
Vọng Thư Uyển
Phía bên ngoài viện truyền đến vài tiếng ầm ĩ, ngay sau đó cửa phòng rầm một tiếng bị lực mạnh đẩy ra. Vu Lưu Vân giống hỏa lò ngày mùa hè, một thân một mình nổi giận đùng đùng dường như như gió cuốn tiến thất, bên người nàng đến Anh Đào cũng không mang theo.
Vu Tử Kỳ chỉ ngẩng đầu nhìn nàng một cái, phần khí chất lạnh như băng của nàng hợp với lửa giận quanh thân, thật đúng là kinh người, sau đó hắn cúi đầu lật qua một trang.
Vu Lưu Vân đi tới trước mặt hắn, cau mày giật sách trong tay Vu Tử Kỳ, tức giận nói: “Ca ca! Ngươi đừng xem nữa!”
“Ai, đừng làm rộn!” Vu Tử Kỳ có chút cưng chìu đưa tay đòi sách.
Vu Lưu Vân giấu sách ra sau người nói: “Đừng làm rộn cái gì! Ngươi nghe ta nói trước ——”
Vu Tử Kỳ bật cười, “Làm sao vậy, muội muội ta không phải là băng mỹ nhân đệ nhất Long Phục sao, băng mỹ nhân này còn có lúc tức giận với ta?”
“Ngươi đừng cười nhạo ta nữa!” Sắc mặt của Vu Lưu Vân ngưng trọng, quả thật là càng thêm băng.
“Được rồi được rồi, làm sao vậy. Ai dám chọc giận ngươi a?” Vu Tử Kỳ thấy nàng quả thực phát hỏa, cũng không trêu đùa nàng nữa. Cô muội muội này của hắn rất ít giận, chủ yếu cũng là trong nhà quá cưng chiều, thật không biết ai không có mắt như vậy, lại dám không thuận tâm tư của nàng.
Vu Lưu Vân đóng sách trên tay lại tiện tay ném lên bàn, tìm một cái ghế gần nhất ngồi xuống, cười lạnh một tiếng, “Còn có thể là ai a, cũng chính là Vu Xá Nguyệt! Không nghĩ tới lần này tổ mẫu cư nhiên đều thiên vị! Ta mới từ chỗ tổ mẫu trở về.”
“Tổ mẫu làm sao có thể thiên vị một thứ nữ như nàng? Có phải nàng đùa giỡn tâm cơ gì với tổ mẫu hay không? Ai, ngươi gọi người đi đánh nàng một trận không phải tốt hơn sao.” Vu Tử Kỳ tuy rằng rất tức giận, thế nhưng cũng không có hỏi rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, chỉ lầm lũi nói: “Ngươi hãy để cho Vu Tịnh Hoa đi đi, phản chính mỗi lần người đều gọi người giựt giây, nàng không phải là đầu óc nóng lên sao. Có nàng ở, cũng không cần ngươi ta tự mình động thủ. Ngươi nếu là sợ không thể hả giận, vậy lần này để nàng mang nhiều nhân thủ là được.”
Vu Lưu Vân lạnh lùng xuy cười rộ lên, “Nói giản đơn, ngươi cho là giống như lần trước ngươi về sao. Mấy ngày nay ngươi cũng cùng cha đi sớm về trễ, những chuyện kia ngươi còn chưa nghe nói sao? Hiện tại Vu Tịnh Hoa đâu còn dám đánh nàng?”
Thản nhiên trên mặt Vu Tử Kỳ rốt cục dần dần tiêu tán, mi phong hơi nhăn lại, có một tia ngưng trọng. “Ta biết ý tứ của ngươi. Mấy ngày nay ta xuất môn, quả thực cũng nghe nói một ít. Nửa năm này ta không ở, Vu Xá Nguyệt có thể lên phòng lột ngói rồi.”
“Ngươi sớm đã biết?”
Vu Tử Kỳ khinh thường nói: “Đúng vậy, bất quá Lưu Vân a. . . Ngươi sẽ không phải là thật tin tưởng những lời đồn kia chứ? Nàng bất quá chỉ là thứ nữ đê tiện mà thôi, ngươi đừng quá xem trọng nàng. Dù cho Vu Xá Nguyệt hiện tại thay đổi hình dạng, nhưng nàng cũng chỉ là từ ‘Kẻ ngu si’ biến thành ‘thứ nữ bình thường’, bản chất đê tiện vẫn là giống nhau. Về phần những chuyện nghe đồn bên ngoài kia. . . Phỏng chừng chính là nàng tự tạo nên để thanh danh của mình tốt lên thôi.”
Vu Tử Kỳ sớm trên đường trở về, nghe nói tin vịt có liên quan đến Vu Xá Nguyệt, nhưng hắn chỉ nghĩ ngoại nhân đang thần hóa cố sự. Thẳng đến trên yến hội, Vu Xá Nguyệt cùng thái tử giao thủ, hắn mới biết được tam muội muội này đúng là thực sự bình thường rồi.
Nhưng dù vậy, hắn cũng chỉ là cho rằng Vu Xá Nguyệt có thể khỏi bệnh làm người bình thường mà