CHƯƠNG 190: CHỈ AI THÌ NGƯỜI ĐÓ KHÔNG MAY
Editor: Luna Huang
Vu Tử Kỳ thở sâu, đây là lần đầu tiên hắn giao thủ với Vu Xá Nguyệt, sự khó chơi của Vu Xá Nguyệt thật là quá xuất hồ ý liêu, hắn là rốt cục hiểu cảm thụ lúc Vu Lưu Vân nói với hắn.
Hắn cường ngạnh sửa lời nói: “Hảo, châm trên đệm không quan hệ với ngươi. Nhưng mới vừa rồi cũng là bởi vì ngươi, chúng ta mới ly khai! Việc này thế nào cũng cùng ngươi không thoát khỏi quan hệ! Một hồi ngươi đi nhận lỗi với Lưu Vân đi, nếu là Lưu Vân tha thứ ngươi, chuyện này liền không truy cứu ngươi nữa.”
Mặc dù yêu cầu của Vu Tử Kỳ vô lý, thế nhưng làm đích trưởng tử, đối với thứ xuất như vậy cũng không tính là quái sự gì. Chẳng qua là làm trò trước mặt của rất nhiều ngoại nhân, ít nhiều cũng có chút khó coi mà thôi.
Vu Xá Nguyệt cười nhạt không chút nào che lấp, “Đại ca thật đúng là biết đùa a, đại tỷ tỷ bị, ngươi không lập tức đi bắt người xấu, ngược lại là nhéo người vô tội như ta đây không tha. Lẽ nào đại ca có ẩn tình gì?”
Tất cả mọi người nhìn về phía Vu Tử Kỳ, quả thực, nếu như nói cơn tức của hắn rất lớn là bởi vì Vu Lưu Vân thụ thương còn cho qua được, ném hết mọi cuyện cho Vu Xá Nguyệt cũng rất quái. Phân minh chính là muốn trị tội người ta.
Vu Tử Kỳ thẹn quá thành giận, “Ta có ẩn tình gì! Chỉ là tất cả người thương tổn Lưu Vân đều nên truy cứu mà thôi. Cũng không phải chỉ có ngươi! Ngươi cũng có hiềm nghi, điểm này có cái gì để nói!”
“Ta làm sao biết đại tỷ tỷ sẽ đi tìm ta, ta làm sao biết các vị cũng sẽ bồi đại tỷ tỷ.” Vu Xá Nguyệt nói, nhãn tình của nàng bỗng nhiên sáng lên, “Đúng rồi, nếu là như thế này ta đây biết là ai làm rồi.”
Mâu quang của nàng kinh hỉ lóe ra quang mang, dáng đẹp như vậy để tất cả mọi người giật mình. Lúc này Tiết Yến chỉ cảm thấy có gì đó thần bí gì sinh sôi ở ngực, nẩy mầm, cái loại cảm giác mừng rỡ quái dị này lan tràn từ ngực ra toàn thân.
Trong lòng Vu Tử Kỳ hiện ra một tia dự cảm bất hảo. Quả nhiên, Vu Xá Nguyệt nói tiếp: “Đây nhất định là Anh Đào làm a.”
“Ngươi, ngươi nói cái gì!”
“Anh Đào?”
Khương Doanh lập tức phản bác nàng, “Điều đó không có khả năng!”
Vu Xá Nguyệt vỗ hai tay, “Đây chính là có căn cứ a, nếu nói là ai có thể khống chế đại tỷ tỷ của ta ly khai chỗ ngồi, vậy cũng chỉ có Anh Đào hiểu rõ nàng nhất biết nói làm sao bây giờ. Anh Đào nhất định là trước gạt đại tỷ tỷ của ta, nối dối là ta đang giận không chịu đến. Nàng biết đại tỷ của ta hiểu rõ tính cách ta nhất, nhất định là sẽ không để cho ta một thân một mình, như vậy thì có thể làm cho đại tỷ tỷ ly khai chỗ ngồi! Đến lúc đó tìm cơ hội bưng trà rót nước đặt châm không phải là rất dễ sao.”
Khương Doanh bị phen ngôn luận này của Vu Xá Nguyệt làm sợ ngây người. Khóe mắt của Điền An Nhiên cùng co giật, Vu Lưu Vân… Hiểu rõ nàng nhất? Nàng làm sao nói ra được?
Nhưng mà những lời này những người khác cũng thập phần hợp lý, Khương Công Văn bừng tỉnh đại ngộ nói: “Đúng, nhìn như vậy quả thực không sai.”
“Đúng rồi, trách không được Anh Đào ngay từ đầu muốn nói những lời này, còn để chúng ta hiểu lầm tam tiểu thư.”
“Ta trước còn đang suy nghĩ, nàng tại sao phải làm như vậy, cuối cùng nhất định là sẽ bị phá, nên căn bản không có ý nghĩa a! Như vậy xem ra hết thảy đều thuận rồi.”
Đại bộ phận người hiển nhiên tán thành thuyết pháp của Vu Xá Nguyệt, đều lên tiếng tán thành.
Nhãn thần của Tân Chỉ phiêu hốt nhìn về phía nơi khác, cũng không có tham dự trong đó. Vu Lưu Vân gọi hắn qua đây là chiếm tiện nghi, vậy hắn cũng chỉ muốn chiếm tiện nghi. Chuyện khác, không liên quan đến hắn a.
Vu Tử Kỳ căm tức nhìn Vu Xá Nguyệt nghiến răng nghiến lợi, lại một chữ đều phun không được. Rõ ràng, Vu Xá Nguyệt đây là cố ý ác tâm hắn a! Có rất nhiều chuyện mọi người rõ ràng đều hiểu, thế nhưng lại không cách nào lấy lên mặt để nói. Cái buồn bực thua thiệt này hắn ăn cực kỳ không cam lòng!
Điền An Nhiên nghĩ đến Vu Lưu Vân cam kết, cau mày nói: “Anh Đào nàng và Lưu Vân cùng một chỗ nhiều năm như vậy, muốn hại sớm động thủ, hà tất chờ cho tới hôm nay. Tam tiểu thư nói Vu công tử loạn từ chối, lẽ nào tam tiểu thư lúc này thì không phải là loạn từ chối sao?”
“Tri nhân tri diện bất tri tâm a Điền tiểu thư ~ ta một kẻ ngu si đều có thể sống vài chục năm, đại tỷ tỷ thông minh như vậy, vẫn sống cũng không phải rất bình thường sao? Hơn nữa nhân tâm là sẽ thay đổi, trước đây trung tâm, không có nghĩa là cả đời trung tâm.”\
Mục quang của Vu Xá Nguyệt tự tiếu phi tiếu, Điền An Nhiên cố sức mím môi, tựa hồ là bị đâm chỗ đau.
Xa xa, Vu Lệ Hương lộ ra dáng tươi cười nhìn có chút hả hê, nàng kéo vạt áo của Vu Tử Minh nhỏ giọng nói với hắn: “Ngươi xem, nàng trái lại biết trang mô tác dạng a.|
Vu Tử Minh không trả lời, ánh mắt nhìn Vu Xá Nguyệt càng thâm thúy.
——
Tiểu cô nương thứ xuất của Khương gia ngắm nhìn bốn phía, tò mò lên tiếng hỏi: “Ai? Anh Đào kia đâu?|
Vu Xá Nguyệt lập tức hốt hoảng tiếp câu chuyện, “Ai nha! Vừa rồi đi theo đại tỷ tỷ, đây cũng không tốt rồi, nàng sẽ không phải còn muốn hại đại tỷ tỷ của ta chứ?”
“Cái này ——”
Chỉ là lời của Vu Tử Kỳ còn chưa nói hết, đã bị mấy người bạn cũ cắt đứt, “Tử Kỳ, vẫn là cẩn thận cho thỏa đáng.”
“Đúng vậy, thà rằng bắt sai một lần. Cũng chớ tổn thương Lưu Vân tiểu thư.”
“Được, được.” Vu Tử Kỳ thở sâu, hiện tại tất cả hiềm nghi đều bị giao cho Anh Đào, hơn nữa hành vi “Mạc danh kỳ diệu” Trước của Anh Đào, đã là không còn bất kỳ lời nào có thể giải vây cho nàng nữa rồi.
Xem ra cái phiền toái này Anh Đào không tránh khỏi, hắn quay đầu nói với thị vệ xa xa: “Mấy người các ngươi.”
Những thị vệ kia đều nhịp đã chạy tới, hai tay của Vu Tử Kỳ