CHƯƠNG 195: XUÂN TIÊU NHẤT KHẮC THẬT NHIỀU TIỀN
Editor: Luna Huang
Vu Xá Nguyệt xốc cửa sổ lên lộ ra một khe nhỏ, sau đó hơi nghiêng thân thể, theo khe kia nhìn ra ngoài.
Chỉ thấy cửa kia hoảng du một hồi quả nhiên bị đẩy ra, Tân Chỉ chính vui vẻ đi vào viện. Vu Xá Nguyệt vừa thấy được hắn, trong con ngươi dần hiện ra sát khí. Quả nhiên là hỗn đản này âm thầm quấy phá, thật đúng là âm hồn bất tán a!
Tân Chỉ thoạt nhìn xuân phong mãn diện, hắn tiện tay đóng sầm đại môn, quả nhiên trực tiếp chạy vào chính phòng.
Khóe miệng của Vu Xá Nguyệt hiện lên một cái cười lạnh, nàng móc sung bên hông ra, cùm cụp một tiếng lên nòng.
Chẳng lẽ những người này thật cho là nàng bị hạ độc cả người vô lực sẽ mặc cho người xâm phạm sao? Nếu là không có súng chỉ sợ là sẽ… Bất quá coi như ngươi không may, hôm nay chính ngươi muốn chết tự dâng đến cửa, vậy chẳng trách người khác nắm chặt cơ hội.
Rất nhanh, nhà chính bên kia truyền đến tiếng gọi ầm ĩ nhộn nhạo khinh bạc của Tân Chỉ. Vu Xá Nguyệt cảm thấy thời cơ không sai biệt lắm, nàng chính muốn đi ra ngoài “Cứng đối cứng” với Tân Chỉ, khóe mắt thấy cửa lại lần nữa bị người đẩy ra.
Nàng thoáng cái dừng bước, tập trung nhìn vào, đã thấy lần này người xông vào dĩ nhiên là một nữ tử đầy mặt ửng hồng, cả người tản ra tín hiệu mê người. Nàng chỉ một mắt ngây ngẩn cả người, đây không phải là. . . Vu Lệ Hương sao? !
Trạng thái hiện nay của Vu Lệ Hương có thể nói là cực kỳ không xong. Nàng không chỉ là mặt, ngay cả cái cổ cùng trên cánh tay cũng đỏ đến dọa người, hơn nữa cước bộ mềm nhũn, toàn bộ nhìn giống như là chân tôm đun sôi luộc kỹ. Hơn nữa ánh mắt của nàng cũng mê man phiêu hốt, tựa hồ là không có tập trung, cái trạng thái này quả thực quả thật có chút với uống rượu say.
Trong lòng Vu Xá Nguyệt lạnh lẽo, nguyên lai Vu Lệ Hương cư nhiên thực sự trúng chiêu. . . Hơn nữa trúng còn là mị dược!
Một cơn tức cọ cọ dâng lên trong ngực nàng, nếu là mấy thứ kia không có toàn bộ bị đổi, bộ dáng bây giờ của Vu Lệ Hương sẽ bộ dáng của nàng a!
Vu Xá Nguyệt cuối cùng là cũng có thể đoán trúng được hết tất cả. Đặt châm trên đệm, hy vọng nàng rơi xuống nước, rượu thêm mị dược. . . Hết thảy tất cả cũng là vì có thể đạt được một kết quả. Nhưng mà toàn bộ nàng “Vừa vặn” tránh được, những người đó sẽ dùng phương pháp khác trên một người không có trong dự tính —— Ngưng nhi.
Đầu ngón tay của Vu Xá Nguyệt vuốt ve thân súng, đám người các ngươi a. . .Ai cũng chạy không thoát!
Nàng chặt chẽ nhìn chằm chằm Vu Lệ Hương chốc lát, lại thu hồi súng về hông. Thế nhưng chết là xong hết mọi chuyện, vậy đối với rất nhiều người mà nói thực sự là quá tiện nghi. Người lợi hại như thế không nên chết, nên hưởng thụ một chút sống không bằng chết mới đúng.
——
Vu Lệ Hương tiến viện cũng nghe thấy được tiếng gọi ầm ĩ từ trong chính phòng truyền tới, nàng cố sức dụi dụi con mắt, đung đưa cước bộ đuổi theo.
Chỉ là nàng vừa lảo đảo nghiêng ngã bò lên bậc cấp, cửa bên cạnh bỗng nhiên mở. Vu Xá Nguyệt từ trong phòng vọt ra, động tác của nàng nhanh chóng một tay níu cánh tay của Vu Lệ Hương, tay kia từ phía sau vờn quanh, bịt miệng của Vu Lệ Hương.
Mặc dù Vu Xá Nguyệt cũng trúng thuốc bột mà tứ chi vô lực, nhưng xương cốt của Vu Lệ Hương đều mềm nhũn. Nàng căn bản cũng không có bất luận lực phản kháng gì, trực tiếp bị Vu Xá Nguyệt lôi vào trong nhĩ thất.
Vọng Thư Uyển
Vừa vào cửa, Vu Xá Nguyệt liền ghét bỏ đấy nàng lên giường.
Vu Lệ Hương ngã xuống giường, vẫy tay lung tung mắng: “A. . .Ai, là ai. . .”
Bởi vì mị dược, mấy tiếng của nàng thập phần mê người. Vốn có bước đi chính là nàng cứng rắn chống, như thế rồi ngã xuống rồi thì thực sự đứng không nỗi nữa, mà ngã theo nàng còn có có lý trí cùng ký ức nữa.
Vu Xá Nguyệt cứ như vậy lẳng lặng nhìn, Vu Lệ Hương mất lý trí lật qua lật lại trên giường, trang dung trên mặt nàng đã tự cọ đến mờ, hai tay cũng đang không ngừng cố sức kéo y phục, khốc khấp tội nghiệp: Ân. . . Nóng. . . Nóng quá a. . .”
Trong lòng có Vu Xá Nguyệt có một loại cảm giác kỳ dị, đó là một loại sảng khoái cùng vui vẻ có thể trả thù. Nét mặt nàng nhịn không được hiện ra dáng tươi cười kích động, trước đây đều là các ngươi chủ động tìm phiền phức cho ta, vậy lần này đến lượt ta cũng động một cái chứ. Các ngươi ai cũng đừng nóng vội, từng người mổ, ta cũng sẽ hảo hảo thu thập!
——
Tân Chỉ vòng vo hai vòng trong ngoài chính phòng lại không có tìm được người, trong lòng đã có chút phiền não. Hắn ra khỏi chính phòng vẫn ngắm nhìn chung quanh sương phòng. Vu Tử Kỳ rõ ràng nói người đã hạ độc, làm sao có thể đi ra ngoài?
Lúc này, bên tai hắn mơ hồ có thanh ngâm khó nhịn của nữ tử, bay ra từ trong phòng bên trái.
Nhãn tình của Tân Chỉ bỗng nhiên sáng lên, lộ ra một dáng tươi cười dâm tà, cư nhiên trốn ở bên cạnh. “Yêu, tiểu miêu nhi của ta ở chỗ này ~” Hắn kích động xoa tay, theo thanh âm đi tới trước cửa nhỉ phòng, liền đẩy cửa phòng ra.
Ngay trong nháy mắt cửa bị đẩy ra, Vu Xá Nguyệt lui về phía sau hai bước, thân thể từ trước cửa sổ nhảy ra ngoài. Sau khi nàng hạ xuống thuận thế lật người, trốn vào bụi cỏ dại bên cạnh, toàn bộ hành trình lặng yên không một tiếng động.
Tân Chỉ từ lúc vào đưa ánh mắt chặt chẽ tập trung trên giường hẹp đang không ngừng hoảng động.
Trong màn che che lấp, mơ hồ có thể thấy được nữ tử trở mình kêu nhỏ ở bên trong, bức rèm che cùng lụa mỏng bị cánh tay của nàng quấn vào, theo động tác của nàng hơi lay động.
Tràng diện mê người này để Tân Chỉ nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt cất bước đi tới, cư nhiên bố trí thỏa đáng như thế, Vu Tử Kỳ có thật không tệ a!
Bên ngoài, Vu Xá Nguyệt ôm cánh tay đứng dậy. Nàng vừa vặn đụng vào vết thương, trên cánh tay một trận đau đớn. Nàng đang cúi đầu vén tay áo lên kiểm tra, chợt nghe thanh âm nhộn nhạo của Vu Lệ Hương trong phòng chợt nâng lên.
“Ân…lấy, lấy đi… Thật là khó chịu a…”
Tiếp đó là tiếng cười ác tâm của Tân Chỉ: “Tiểu bảo bối? Ngươi không kịp đợi sao?”
Vu Xá Nguyệt nặng nề xuất một ngụm khí, ta là không kịp đợi, nhanh lên các ngươi bắt đầu biểu diễn đi.
Người ở bên trong hình như là nghe thấy được tiếng lòng của Vu Xá Nguyệt, thực sự rất nhanh tiến nhập chính đề. Tân Chỉ tiếp tục lãng kêu: “Nào nào nào, bổn hoàng tử hảo hảo yêu thương ngươi nha.”
“Ân…”
“Đừng nhúc nhích đừng nhúc nhích ~”
“Ai nha…