CHƯƠNG 203: NHẤT KIẾN CHUNG TÌNH ĐỀU LÀ GIẢ
Editor: Luna Huang
“Đúng vậy, đây đều là gia sự của tướng phủ, bọn tiểu bối này như chúng ta sẽ không nói linh tinh.”
Xong trả lời thuyết phục hài lòng, lão phu nhân ra ngụm trọc khí, cảm kích nói: “Vậy là tốt rồi, Tử Kỳ, ngươi tự mình gọi người đi chuẩn bị xe, hảo hảo tiễn người đi.”
“Vâng!” Vu Tử Kỳ chính ước gì hắn lập tức đi ra ngoài.
Tân Chỉ thấy chuyện này chắc là kết thúc, nhìn trái nhìn phải một chút, cẩn thận nói: “Không, không việc gì nữa… Vậy bổn hoàng tử cũng đi về trước?” Nơi này cũng không cần hắn nữa chứ?
Thần sắc của lão phu nhân lạnh như băng liếc hắn một mắt, nam chủ khơi mào sự kiện này trái lại nhàn nhã nhìn một hồi trò hay a, để những “Người ngoài cuộc” này như gọi bọn hắn giằng co nửa ngày.
“Bát hoàng tử xin cứ tự nhiên đi, chờ tướng gia trở về, lão thân sẽ nhất ngũ nhất thập cáo chi. Bát hoàng tử có thể ở trong phủ chờ thừa tướng tự mình đăng môn bái phỏng.”
Tân Chỉ chột dạ xua tay, “Đừng, đừng khách khí… Phái người kêu một tiếng là được, bổn hoàng tử qua đây chính là…”
“Tiễn khách.” Lão phu nhân hừ một tiếng không nhìn hắn nữa.
Tân Chỉ đã không có hoàn khố kính nhi của lúc trước nữa, dù cho chạm đến cả mũi xám tro cũng không dám lộ ra cái gì. Dù sao hắn ngủ với nữ nhi của nhất phẩm tể tướng a! Trong lòng hắn cũng biết, lần này phụ hoàng nhất định sẽ không hướng về mình.
Hơn nữa chuyện lần trước… Quan hệ giữa hắn và Vu Hàn Thiên còn chưa giải trừ. Hắn là người phân rõ nặng nhẹ!
Tân Chỉ không tìm ân huệ chỗ lão phu nhân liền rất là tự giác đi tới cửa. Hắn mới vừa đi hai bước chỉ thấy Vu Tử Minh chính mặt âm trầm nhìn mình. Biểu tình kia hình như mãnh thú ăn thịt người, sợ đến cả người Tân Chỉ run lên.
(Luna: hoàng tử khi khô gì, vậy mà chưa gì đã sợ rồi)
Tân Chỉ nuốt ngụm nước bọt, hắn ép buộc bản thân nghĩ: Lão thái thái nói không truy cứu, tiểu tử này cũng sẽ không tiếp tục dây dưa. Sau đó nhìn không chớp mắt ( cả người buộc chặt) bước nhanh chạy trốn.
Ngay lúc Tân Chỉ kinh qua bên người Vu Tử Minh, Vu Tử Minh hầu như đều phải nhịn không được động thủ. Thế nhưng lão phu nhân còn ở chỗ này, đại phòng nhất định sẽ lấy đó làm văn, còn có là trọng yếu hơn là… Lệ Hương nhất định là gả cho Tân Chỉ.
Rất nhanh, ngoại nhân trong viện này toàn bộ tất cả giải tán. Chỉ còn lại có hai ba người Vu gia còn đứng ở đây.
Vọng Thư Uyển
Lão phu nhân ngắm nhìn bốn phía, nhìn từng ngọn cây cọng cỏ quen thuộc ở đông viện, trong lòng dĩ nhiên thập phần chán ghét.
Nàng ghét bỏ nói: “Gọi người thu thập nơi này, con tiện nhân kia trực tiếp ném đi là được. Nhớ kỹ đem địa phương xui xẻo này khóa lại cho ta! Không có lời của ta, sau này ai cũng không được tới chỗ này!”
“Vâng.” Khương Tình Tuyết liên tục gật đầu.
Lão phu nhân cất bước đi ra ngoài, nàng là nhất khắc cũng không ngây ngô muốn ở chỗ này. Khương Tình Tuyết lập tức đỡ tay nàng.
Vu Tịnh Hoa đuổi theo đỡ tay còn lại, tha thiết lấy lòng. Vu Lưu Vân không dám lưu lại cùng Vu Tử Minh, Vu Xá Nguyệt cùng một chỗ, nàng bất chấp khó chịu trên đùi, gọi thị nữ đỡ bước nhanh đi theo phía sau của Khương Tình Tuyết.
Tiểu viện náo nhiệt ầm ĩ khôi phục tiêu điều vắng vẻ ngày xưa, việc này kết thúc đã là chạng vạng, chỗ hẻo lánh này còn sắc trời ám ám, tất cả quỷ dị âm trầm đều trồi lên mặt nước.
Ánh mắt Vu Tử Minh phức tạp nhìn Vu Xá Nguyệt một mắt, nhưng hắn cuối cùng vẫn không nói gì, xoay người đi một mình.
Vu Xá Nguyệt bị lưu lại cuối cùng, nàng nhìn bóng lưng của bọn họ liên tục chắt lưỡi. Tấm tắc, tuồng này kết thúc rồi, bất quá buổi tối hôm nay Liễu di nương chỉ sợ là không dừng được, làm không tốt còn có tuồng khác để xem.
Nàng còn chưa cảm khái xong, chỉ thấy Ngưng nhi ở cửa chính ngó dáo dác đi vào trong. Nàng vừa thấy người ở đây đều đi hết sạch, liền nhấc chân chạy vào.
“Tiểu thư, không có chuyện gì?” Nàng thật ra là đi đến cùng Vu Xá Nguyệt, chỉ là vẫn ẩn núp bên ngoài nghe trộm.
Vu Xá Nguyệt nói, nếu là nàng ứng phó không được, nàng mới đi về tìm A Ly. May mà cũng chưa xuất đại sự gì, hết thảy đều hữu kinh vô hiểm.
Ngưng nhi tiến lên trước đang muốn đưa tay lôi kéo Vu Xá Nguyệt, lại thình lình thấy trong phòng sau lưng nàng dĩ nhiên tất cả đều là vết máu, hơn nữa trên mặt đất còn có người nằm thập phần kinh khủng.
Ngưng nhi nhất thời bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, kinh hoảng ai nha một tiếng.
Vu Xá Nguyệt thở dài, giơ tay lên đặt ở trên mắt nàng, “Được rồi, đừng xem thứ này. Một hồi sẽ có người đến thu thập.” Nàng nói, liền kéo Ngưng nhi đi ra ngoài.
Hai người ra đông viện, Ngưng nhi vẫn còn có chút lo lắng truy vấn, “Đây nhất định là không sao? Nhị thiếu gia có thể ghi hận ngươi hay không nha?”
Vu Xá Nguyệt lắc đầu nói: “Nếu là hắn không ngốc cũng sẽ không, bất quá Khương Tình Tuyết bọn họ trái lại sẽ ghi hận ta…”
“Ai, như thế, những chuyện này đại phu nhân vốn chính là nhằm vào tiểu thư.” Ngưng nhi nghĩ mà sợ vỗ vỗ ngực, “Bất quá lần này thực sự là quá hung hiểm, cũng may tiểu thư luôn luôn có thể hóa hiểm vi di.”
Mắt Vu Xá Nguyệt vòng vo chuyển, bỗng nhiên nói rằng: “Ai, nhớ kỹ gọi người nhìn chằm chằm Liễu di nương bên kia, phỏng chừng đêm nay sẽ có trò hay.”
Ngưng nhi le lưỡi, “Vâng ~ liền biết tiểu thư sẽ phân phó như vậy, ta sớm nói cho hai tiểu tử kia lưu ý chút rồi.”
Vu Xá Nguyệt cười cười, “Ai, ngươi cũng học được a ~|
“Tiểu thư dạy hay nha ~”
——
Lúc này hoàng hôn đã qua.
Vì đến đi tây viện đường hơi xa, hơn nữa đèn lồng chưa thắp, nhìn được đều ảm đạm đến cực điểm, có thể để cảnh sắc lịch sự tao nhã trong ngày thường có vẻ có chút hoang vu.
Vu Xá Nguyệt cùng Ngưng nhi đi tới, chợt nghe một người phía sau cấp thiết hô một câu: “Tam tiểu thư dừng chân.”
Cước bộ của hai người dừng lại, Vu Xá Nguyệt quay đầu nhìn lại, phát hiện người đuổi theo dĩ