CHƯƠNG 229: NGUYÊN NHÂN, GIAO HẢI MINH CHÂU
Editor: Luna Huang
Nghe vậy, bạch bào nam tử nhíu nhíu mày, cố chấp nói: “Phi ưng bốn cánh này, ta tuyệt đối không thể cho ngươi.”
“Ngươi không cho?” Cố Khuynh Thành cười lạnh một tiếng, “Đồ của ta, ngươi nói không cho liền không cho. mngươi cho ngươi là ai? Ngươi cảm thấy ngươi không cho, ta không thể lấy lại? Lấy tình huống hiện tại của ngươi, nếu ta muốn giết ngươi dễ dàng, chỉ cần ngươi mang Tiểu Lam trả lại cho ta, ta để lại ngươi một con đường sống.”
Bạch bào nam tử nhìn Tiểu Lam trong lòng một mắt, ngước mắt nhìn về phía Cố Khuynh Thành, thong thả trịnh trọng lắc đầu: “Ta thực sự không thể cho ngươi. Cô nương, phi ưng bốn cánh này với ta mà nói phi thường quan trọng, ta phải mang nó đi.”
“Muốn chết.” Cố Khuynh Thành nổi giận, phất tay trong hư không lấy gân thú tiên ra, quất tới chỗ bạch bào nam tử, bạch bào nam tử biến sắc lảo đảo nghiêng người tránh né.
Mục tiêu của Cố Khuynh Thành vẫn luôn không phải là muốn mạng của hắn, thấy hắn né tránh, cổ tay vừa chuyển, gân thú tiên liền hướng trong lòng bạch bào nam tử tìm kiếm, muốn mang Tiểu Lam từ trong ngực hắn ra, nhưng bạch bào nam tử phản ứng cũng là cực nhanh, đưa tay bắt được gân thú tiên.
Ba. . . Gân thú tiên ở giữa hai người, kéo thành một đường thẳng, hai người cầm thật chặc cầm thật chặt, ai cũng không có dấu hiệu dự định buông tay.
“Ta ngươi cũng coi như không oán không cừu, ta còn cứu ngươi một mạng, ngươi báo đáp ân nhân cứu mạng như vậy?” Cố Khuynh Thành xuy lãnh, nguyên bản nàng sẽ không muốn giết bạch bào nam tử, cố ý xuống tay độc ác, mục đích chính là muốn buộc hắn né tránh, mới nhân cơ hội mang Tiểu Lam về, nhưng người này cho dù bị thương phản ứng cũng không chậm, thực sự là đủ rồi!
Sắc mặt của bạch bào nam tử càng ngày càng tái nhợt, trên bàn tay nắm chặt gân thú tiên nổi gân xanh, đủ thấy hắn hiện tại có bao nhiêu mệt mỏi, nhưng hắn vẫn lắc đầu, “Vô luận như thế nào, ta cũng sẽ không đem phi ưng bốn cánh giao cho ngươi.”
“Vì sao?” Cố Khuynh Thành nhìn chằm chằm mặt tràn đầy mồ hôi lạnh của bạch bào nam tử, con ngươi hơi co rút lại. Bạch bào nam tử không giống như là ham thực lực linh thú cửu tinh của phi ưng bốn cánh, hắn không cần thiết vì một linh thú bỏ mạng.
Phải biết rằng, nếu người chết cái gì cũng không có, nàng không tin bạch bào nam tử không hiểu điểm này. Nàng cảm thấy chuyện này không có đơn giản như vậy, bạch bào nam tử tựa hồ có cái gì khó nói.
Cố Khuynh Thành híp hai mắt, muốn từ trên mặt của bạch bào nam tử nhìn ra chút mánh khóe.
Nhưng mặt của hắn ngoại trừ tái nhợt vẫn là tái nhợt, hoàn toàn nhìn không ra tâm tình khác, đạm mạc như phù vân, nhưng hắn nói tới nói lui rồi lại cố chấp muốn chết, sao lại thế, lẽ nào xã hội bây giờ đều lưu hành loại tính cách hai mặt này sao?
Thực sự là kỳ, những người này còn không sợ sẽ tinh phân sao?
“Ta. . .” Bạch bào nam tử ấp a ấp úng, nhưng thắng ở khí chất tốt dung mạo đẹp, nhìn qua như trước thưởng tâm duyệt mục, thật giống như mỹ nhân bệnh, “Ngươi biết, những người đó vì sao đuổi giết ta không?” Ánh mắt của hắn, lướt qua Cố Khuynh Thành, nhìn về phía ba người phía sau nàng đang bị Tử Đồng cùng liệt hỏa dằn vặt.
Cố Khuynh Thành cũng theo quay đầu, nhàn nhạt nhìn thoáng qua liền thu hồi ánh mắt, mạn bất kinh tâm nói: “Bọn họ đã nói rồi, ngươi là tội của Lưu Tiên tông, bọn họ là đến tập nã ngươi.”
Vọng Thư Uyển
“Cũng không phải là như vậy.” Khóe miệng của hắn lộ ra cười khổ, “Ngươi thực sự nghĩ nguyên nhân đơn giản như vậy sao? Đồ đệ của Lưu Tiên tông nhiều như vậy, dù cho xuất hiện hai phản giáo đồ như vậy, tông chủ Lưu Tiên tông cũng sẽ không ra lệnh cho bọn họ phải giết ta, còn hạ tử lệnh, nếu như bọn họ giết không được ta, chết chính là bọn họ.”
Có ý tứ. . . Nói cách khác, phương diện này còn có ẩn tình?
Đuôi lông mày của Cố Khuynh Thành khươi một cái, tựa như nói giỡn, nói rằng: “Ngươi cũng không phải là muốn nói, trên người ngươi mang theo bí bảo gì đó hoặc là trấn giáo vật của Lưu Tiên tông?”
Bạch bào nam tử nghe vậy lại hết sức kinh ngạc nhìn về phía nàng, thần tình kia phân minh đang nói: Làm sao ngươi biết?
Đọc đã hiểu ý nghĩa trong mắt của bạch bào nam tử, khóe miệng của Cố Khuynh Thành vừa kéo, không phải chứ, thật đúng là để cho nàng oán đúng?
Còn có chuyện hố cha như vậy sao?
“Chính như lời ngươi nói. Bọn họ không từ vạn lý cũng phải đuổi giết ta, cũng là bởi vì ta mang bảo vật trấn giáo của Lưu Tiên tông đi. Bất quá chuẩn xác mà nói, bảo vật này phải là trấn tộc chi bảo của chúng ta mới đúng.” Bạch bào nam tử buông mâu tử xuống, giọng nói lộ ra một ít thê lương.
Trấn tộc chi bảo của bọn họ?
Cố Khuynh Thành chộp được mấy chữ mấu chốt, hé mắt, mỗi chữ mỗi câu mà hỏi thăm: “Ngươi đến cùng là ai, vậy là bảo vật kia là gì?”
“Mẫu thân, hắn không phải người.”
Cố Khuynh Thành vừa dứt lời, Đản Đản hộc ra một câu để người sanh mục kết thiệt.
Một bên Tiểu Bạch cũng phụ họa nói: “Đúng vậy, tỷ tỷ. Ta trên người hắn không có ngửi được khí tức nhân loại, lại ngửi thấy một chút vị mặn.”
“Vị mặn gì, ngươi nếm thử rồi sao? Ngu ngốc!” Đản Đản không lưu tình chút nào mài giũa Tiểu Bạch, mới nói với Cố Khuynh Thành: “Mẫu thân, mùi vị trên người hắn là mùi cá. Nếu như ta đoán không sai, hắn chắc là bộ tộc Nam Hải Giao Nhân.”
Nam Hải Giao Nhân. . .
Mi tâm của Cố Khuynh Thành vặn một cái, nhìn chằm chằm bạch bào nam tử, mâu quang di động chìm nổi, nhìn bạch bào nam tử bỗng nhiên có chút chột dạ cúi đầu.
Nam Hải Giao Nhân, Cố Khuynh Thành từng nghe nói qua.
Truyền thuyết, Nam Hải Giao Nhân là thú loại đuôi cá nhân thân, sống dưới biển rộng, bề ngoài mỹ lệ, cùng tồn tại mị hoặc cùng thanh thuần, đại đa số người nói dung mạo của giao nhân tuyệt hảo, nhân loại so ra kém, nhưng nhân loại lại không thích giao nhân, giao nhân một khi rơi vào trong tay loài người, sẽ trở thành nữ nô.
Mà loại nữ nô này, cùng cấp tính nô, để nhân loại vui đùa.
Bất quá, giao nhân còn gọi là ngư chi linh dị giả, ở giữa loài cá, chỉ có giao nhân cũng coi là ma thú, có thể khế ước với cùng nhân loại. Lúc trước, nhân loại từng đại diện tích bắt giết giao nhân, nhưng giao nhân sinh ra đã có linh trí, cực kỳ thông minh, rất khó bị loài người bắt được.
Có nhiều đồn đãi, nói giao nhân rơi lệ thành châu, nước mắt có thể chữa thương thay nhân loại, mà giao nhân còn có thể sinh sản giao tiêu, có thể làm thành khôi giáp phòng hộ lúc lặn xuống nước, vì có được giao nhân châu cùng giao tiêu cùng với giao nhân bì, nhân loại bắt giết giao nhân gần như điên cuồng tàn nhẫn, hàng năm cũng sẽ có thật nhiều giao nhân bị loài người bị loài người bắt giết, cái này cũng dẫn đến số lượng giao nhân càng ngày càng ít.
Trăm năm qua, ở Linh Huyễn đại lục,