Hoàng Hậu Nương Nương Đích Năm Xu Đặc Hiệu

CHƯƠNG 210: NHẸ NHÀNG THĂM DÒ


trước sau

CHƯƠNG 210: NHẸ NHÀNG THĂM DÒ
Editor: Luna Huang
“Sở dĩ ta muốn ngươi bảo hộ nàng thật tốt, đây là ngươi chuyện trọng yếu duy nhất của ngươi trong tướng phủ.” Hắn nghiêng đầu nhìn A Ly, tựa hồ là nhìn thấu tất cả nghĩ cách hôm nay của hắn.
Sau này quan hệ của hắn và Vu Xá Nguyệt càng ngày càng mật thiết, lợi ích dây dưa cũng càng ngày càng không thể phân cách, như vậy thì phải làm cho tốt chuẩn bị trường kỳ giúp đỡ lẫn nhau. Địch nhân của hắn rất nhiều, nếu muốn kéo Vu Xá Nguyệt xuống nước liền phải hộ nàng chu toàn.
Trong lòng có A Ly bắn tỉa hoảng loạn, trước đây vô luận là việc to việc nhỏ chủ tử đều rất ít trịnh trọng nhiều lần cường điệu hắn như vậy, xem ra lần này chủ tử thật để ý. Hắn nắm chặt tay, cắn chặt răng gật đầu bảo chứng, “Thuộc hạ minh bạch, nhất định tất cả đều lấy an nguy của tam tiểu thư làm trọng.”
“Ngươi trở về đi, không có việc gì không cần rời khỏi nàng.”
“Vâng.” A Ly lập tức xoay người ly khai.
Ngự Cảnh một thân một mình đứng ở chỗ cũ, ngón cái của hắn khẽ động, vuốt ve bên ngón trỏ. Mới vừa rồi cầm tay ôn nhuận cảm giác như trước còn thập phần rõ ràng.
——
Vu Xá Nguyệt cùng Ngưng nhi là từ cửa trước quang minh chính đại trở về tướng phủ. Trong lòng Ngưng nhi ôm một đống điểm tâm mua được ở trên đường, dọc theo đường đi cười hì hì hỏi nàng, “Tiểu thư, nguyên lai ngươi thích tiểu vương gia a? Tiểu vương gia tốt, so với Tiết công tử cùng thái tử tốt hơn nhiều.”

“Không có… Đều là giả.” Vu Xá Nguyệt suy nghĩ một chút, vẫn là quyết định ăn ngay nói thật.
“Giả?” Ngưng nhi trừng mắt nhìn, không biết nàng nói phần nào là giả.
Vu Xá Nguyệt nhún nhún vai bất đắc dĩ nói: “Ai, đùi của thế nhưng thô tom ta bám víu hắn rất hữu dụng. Tiểu thư nhà ngươi còn không định đem bản thân gả ra ngoài, ngươi đừng luôn nhớ thương chuyện như vậy.”
Thế nhưng Ngưng nhi có chút nghi ngờ, “Nhưng ta cảm thấy không giống…giả a.”
“Có ý gì?” Lần đầu tiên Vu Xá Nguyệt không hiểu.
Ngưng nhi suy tư một chút, nàng châm chước câu chữ. Liền ngay ở cửa cửa ngã ba gần đó hai người bỗng nhiên thấy phía trước có mấy nữ tử.
Vu Xá Nguyệt dừng bước, phát hiện đúng là Ninh Sương hồi lâu không gặp.
Vọng Thư Uyển
Chỉ thấy bụng kia của Ninh Sương đã rõ ràng lộ ra, càng thêm y sam mùa hạ mỏng manh, để thân thể thuỳ mị của nàng càng viên mãn, nhìn giàu sang không ít. Bên cạnh thân nàng có hai nha hoàn cẩn thận đỡ, nhưng một tay nàng đỡ bụng, một tay cẩn thận kéo tay áo của một nha hoàn.
Các nàng mấy người đang đang tính quẹo sang bên kia nên vẫn không phát hiện hai người Vu Xá Nguyệt.
Ngưng nhi nhìn chằm chằm bóng lưng Ninh Sương không được cảm khái, “Ai, nguyên lai hài tử của Ninh Sương cô nương lớn như vậy, trước kia chưa từng thấy nàng.”
Mâu tử của Vu Xá Nguyệt tối sầm, “Ngươi có phát hiện hay không, Ninh Sương này hình như vẫn luôn rất thấp điệu a, khiêm tốn luôn luôn để chúng ta quên tướng phủ còn có một người như vậy.”
“Ân.” Ngưng nhi công nhận gật đầu, “Trước ta cũng nghe có người nói qua Ninh Sương cô nương này, đều nói nàng đặc biệt dễ nói chuyện, đối với hạ nhân cũng không tệ. Lão gia bây giờ là mỗi ngày đều ngủ ở trong phòng Ninh Sương cô nương, nhưng không thấy nàng có hình dạng ngang ngược gì, chắc cũng là người dễ ở chung lại cùng vô tranh đi.”
“Mong là vậy.” Khóe miệng của Vu Xá Nguyệt khẽ nhếch, có thể ôm hài tử còn để Vu Hàn Thiên không đi chỗ thê thiếp khác, nàng có thể có bản lĩnh vô tranh sao?
Hai người nói chuyện đã đi đến ngã ba vừa nãy. Vu Xá Nguyệt nhìn lại phương hướng Ninh Sương đi, trong lòng nàng khẽ động, bỗng nhiên chuyển sang bên kia.
Ngưng nhi kinh ngạc theo hỏi tới, “Tiểu thư, chúng ta đi chỗ nào a? Không trở về tây viện sao?”
“Ân, chúng ta phải đi thăm tứ muội muội vận mệnh long đong kia.”

“A?” Ngưng nhi kinh hô một tiếng, “Hôm qua nhị công tử còn xem tiểu thư như cừu nhân, chúng ta đến đó đây không phải là tìm phiền toái sao.”
“Đúng vậy, chính là muốn

tìm phiền toái~”
——
Hai người dọc theo đường đi đến viện tử tứ phòng. Các nàng đứng ở ngoài cửa lớn là có thể rõ ràng nghe thanh la hét ầm ĩ hơi yếu truyền ra, nghe nội dung tựa hồ không phải là tiếng của một người.
Vu Xá Nguyệt giơ tay lên vỗ vỗ đại môn đóng chặt, kết quả cửa trong nháy mắt đã bị người mở ra. Chỉ thấy một sai vặt lăng đầu thanh vẻ mặt mộng ép mắt to trừng mắt nhỏ với Vu Xá Nguyệt.
Cửa vừa mở ra, trong viện truyền đến tiếng gào càng thêm rõ ràng, chỉ nghe Vu Lệ Hương khàn cả giọng gầm rú: “Ta không, ta chết cũng không đi! Vinh ca của ta làm sao bây giờ a ——”
Sau đó chính là Liễu di nương kích động kêu khóc, “Ngươi lúc nào rồi còn nhắc cái kia! Trước hết ngươi nghĩ xem ngươi phải sống thế nào đi!”
Theo đó lại là một trận âm hưởng bùm bùm.
“Tứ muội muội của ta hiện tại như thế nào?” Một tay lấy Vu Xá Nguyệt đẩy sai vặt đi vừa cất bước tiến vào trong.
Ở trong phòng Liễu di nương nghe thấy được động tĩnh gõ cửa, lập tức khí thế hung hăng đỏ mắt lao ra ngoài.
“Liễu di nương.” Vu Xá Nguyệt nhìn thấy cái bộ dáng này của nàng cũng không có gì giật mình, còn lạnh nhạt chào hỏi nàng.
Bước chân của Liễu di nương thoáng cái đứng ở giữa sân, đầy mặt dử tợn chỉ vào Vu Xá Nguyệt rống giận, “Ngươi tới làm gì? Ở đây cũng không có chê cười ngươi muốn!”

“Di nương nói gì vậy, tứ muội muội là huyết thống chí thân của ta, người nói đùa sao lại nói như vậy ~” Nét mặt Vu Xá Nguyệt treo cạn tiếu, vừa đi vào trong vừa nói: “Không biết tứ muội muội hiện tại như thế nào, khá một chút chưa? Có cái gì khó chịu không.”
Thế nhưng Liễu di nương đã nhận định nàng là có âm mưu, liền bắt đầu hiết tư để lý chỉ vào mũi của Vu Xá Nguyệt nộ hô: “Không cần ngươi giả mù sa mưa, khi ta khi ta không biết tâm tư ác tha của các ngươi sao! Lệ Hương hôm nay như vậy rõ ràng đều là các ngươi hãm hại! Các ngươi một hai người nào có ai tốt a, bây giờ còn làm bộ, các ngươi có ác tâm hay không a!”
Vu Xá Nguyệt hơi thiêu mi, “Xem ra còn có người khác qua đây để di nương không hài lòng a.”
vongthuuyen.com
Trong phòng Vu Lệ Hương vẫn còn kêu khóc Vinh ca của nàng, bên ngoài Liễu di nương đã ở la to chửi bới, toàn bộ tiểu viện phi thường náo nhiệt. Lúc này Vu Tử Minh cũng bỏ lại Vu Lệ Hương vọt ra, đại khái là dưới so sánh cảm thấy nên ứng phó người tới trước mới đúng.
Hắn nhìn thấy Vu Xá Nguyệt thần sắc có chút phức tạp, hắn đảo đường nhìn, đầu tiên là đi tới lôi kéo cánh tay của Liễu di nương khuyên nhủ: “Di nương ngươi mau nghỉ một lát đi. Nếu như ngươi lại tức giận, chúng ta sẽ càng không có người trông cậy.”
Liễu di nương vẫn là rất nghe lời của Vu Tử Minh, nàng dừng câu chuyện lại miệng to thở hổn hển ngực kịch liệt phập phồng.
Sau đó, Vu Tử Minh bất thiện nhìn Vu Xá Nguyệt chất vấn, “Không biết tam tỷ tỷ còn tới nơi này làm gì.”
Đây vẫn là lần đầu tiên từ trong miệng Vu Tử Minh nghe tiếng xưng hô này ~ Vu Xá Nguyệt xoay tay lại từ trong lòng Ngưng nhi rút ra mấy bọc đồ lớn đưa tới, “Cũng không có gì, chính là hôm nay đi ra một chút, cố ý mang chút điểm tâm Long Sơn cư cho tứ muội muội. Kỳ thực ta cũng không biết thế nào mới có thể làm cho tứ muội muội đỡ hơn, nhiêu đây xem như một chút tâm ý đi.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện