CHƯƠNG 213: DỰ BỊ, BẮT ĐẦU
Editor: Luna Huang
“Hai người các ngươi lại nháo cái gì.” Vu Hàn Thiên vì hành vi của A Ngôn mà giận chó đánh mèo Vu Xá Nguyệt, hắn ngồi trở lại chỗ cũ, tiếp tục đề tài bị cắt đứt khi nãy nói rằng: “Hôm qua chuyện này…”
Hắn vẫn không có cơ hội nói xong câu đó, lần này là lão phu nhân lên tiếng cắt đứt hắn.
“Tướng gia a, ta thấy ngươi cũng đừng làm khó tam nha đầu nữa, nàng có thể biết được cái gì. Huống hồ xảy ra chuyện này như thế nào đi nữa cũng không đổi được, lúc này quan trọng nhất vẫn là tương lai của tứ nha đầu làm sao định đoạt.”
“Tổ mẫu!” Vu Lệ Hương đang đứng ở phía sau Liễu di nương, nước mắt của nàng lại chảy ra.
Liễu di nương ôm Vu Lệ Hương kinh hoảng hỏi: “Lão phu nhân, người đây là ý gì a?” Vừa rồi nàng vì khuyên Vu Hàn Thiên phí hết toàn lực, thế nào một câu nói này của lão thái thái lại không cho hỏi?
Lão phu nhân thở dài nâng chung trà lên, nàng cụp mắt nhìn sóng gợn trong nâng chung trà kia nói rằng: “Hôm qua các ngươi không ở, ta đã một mình thẩm vấn mấy hài tử này rồi, ngoại nhân cũng đều thấy. Tam nha đầu cũng không rõ ràng gì hơn người khác, túm lấy nàng không tha làm gì. Hơn nữa mặc kệ thế nào, Lệ Hương… Cũng không có thể cải biến, vẫn là trước suy nghĩ giải quyết tốt hậu quả mới là biện pháp tốt.”
Sắc mặt của Khương Tình Tuyết hòa hoãn chút huyết sắc, nàng cũng mau phụ họa nói: “Nương nói phải, vẫn là cuộc sống tương lai của Lệ Hương quan trọng hơn.” Tuy rằng nàng trước đây hận không thể để Vu Xá Nguyệt chết, nhưng bây giờ lại ước gì có thể giải vây cho Vu Xá Nguyệt.
Hôm qua Vu Xá Nguyệt một lòng muốn tra rõ, cái miệng kia nói đến như thực sự không để yên, lửa này suýt tý nữa cháy nên người mình a! Cũng may tâm tư của lão phu nhân đắn đo chỉ cần lòng của lão phu nhân thiên vị, vậy luôn có thể hữu kinh vô hiểm.
Nhưng lão phu nhân là có thể mở một con mắt nhắm một con, nhưng hôm nay truy vấn đó là tướng gia a. Tính tình của Vu Hàn Thiên xưa nay là không buông tha sự việc gì. Nếu là hắn tin Vu Xá Nguyệt dịu dàng giựt giây, lão thái thái nhất định là ngăn không được. Lúc này chỉ cần có thể để Vu Xá Nguyệt câm miệng, đây là so với cái gì cũng tốt hơn.
Phản chính sự tình hôm qua đều đã giao được người chết rồi, nàng và Vu Xá Nguyệt ai cũng không có tội là được a.
Vu Hàn Thiên sâu đậm nhìn lão phu nhân một mắt, như có thâm ý nói: “Vâng, nương nói cũng có đạo lý.”
“Cha! Nhưng ta, ta làm sao bây giờ…” Vu Lệ Hương không biết làm sao tiến lên một bước lê hoa đái vũ khóc ròng nói. Mặc dù là nàng không thể gả cho Vinh ca, nhưng kẻ xấu hại nàng cũng mặc kệ sao? Người nọ hủy đi cả đời của nàng a, không bắt ra bầm thây vạn đoạn nàng cũng không hết hận!
Tân Chỉ nhìn bộ dáng đáng thương kia của Vu Lệ Hương, nhịn không được khẽ hừ một tiếng. Nữ nhân này lại còn dám ghét bỏ hắn! Hắn đường đường một hoàng tử thú loại thứ nữ này còn không nói gì, nàng dĩ nhiên khóc lên không để yên. Sau này vào phủ hắn, quyết không thể cho nàng có ngày lành qua!
Vọng Thư Uyển
Hiện tại Liễu di nương coi như là có ngốc cũng nhìn ra được là chuyện gì xảy ra, Lệ Hương sau này không có lợi ích thông gia gì nữa, mà Vu Xá Nguyệt cũng thành hương bột bột. Nàng âm mặt không chịu nhượng bộ, “Vậy chuyện Lệ Hương bị người hạ độc lẽ nào cứ như vậy mà cho qua sao? Các ngươi không thể đối với nàng như thế a!”
Lão phu nhân đau đầu, “Ngươi sao lại nói như vậy, tra tự nhiên là cần tra. Bất quá việc cấp bách là phải định hôn sự của Lệ Hương trước. Hôm qua mấy vị kia tới người nào không phải là nhân vật có mặt mũi, để người ta xem chuyện khôi hài, ngươi còn không nghĩ bù đắp thế nào? Hôn kỳ, lí do thoái thác với bên ngoài, còn có thật nhiều chỗ phải thu xếp, tiết kiệm một thứ tướng phủ đều còn không mặt mũi gặp người!”
Vu Xá Nguyệt cảm khái chắt lưỡi, mặt mũi này thật đúng là đồ tốt a ~ nàng bây giờ có thể đủ xác nhận, dù cho Vu Hàn Thiên rất không rõ ràng, lão phu nhân cũng nhất định là đoán được chuyện này là ai làm. Đích xuất phải che chở, đồ hữu dụng như nàng cũng phải che chở, phản chính… Phản chính đáng đời Vu Lệ Hương xui xẻo.
Liễu di nương lại không phục, nàng cũng không sỏa, trong lòng biết tiếp tục tranh luận tiếp lão phu nhân cũng không thể nào ra mặt cho mẫu nữ các nàng. Huống hồ Tân Chỉ còn ở chỗ này nhìn, nếu là biểu hiện không muốn vậy sau này Lệ Hương qua đó đãi ngộ không tốt thì phải thế nào a?
Nàng gấp đến đầy mặt đỏ bừng, nhưng không có biện pháp gì. Nàng thế nào xui xẻo như vậy! Thực sự là đụng phải Tà Thần. Nếu không phải thủ hạ của Ngự Cảnh qua đây lão gia nhất định sẽ truy cứu Vu Xá Nguyệt.
——
Hiện tại đại cục đã định, hai mẫu nữ không cam lòng đứng ở một bên, Vu Hàn Thiên quay đầu bắt đầu yêu cầu hôn sự với Tân Chỉ.
Lúc này đầu của Tân Chỉ dài ra, mặc kệ lão phu nhân, Vu Hàn Thiên nói cái gì hắn đều đáp ứng trước, cuối cùng còn hết sức trịnh trọng bỏ thêm một câu: “Tuy rằng chuyện này bổn hoàng tử vô ý làm ra, nhưng là chiếm một tiện nghi. Sính lễ cùng bái thiếp nhất định cũng chuẩn bị cho tốt. Hai ngày này ta phải vào cung thông báo một tiếng với phụ hoàng, tướng gia yên tâm là được.”
Vu Hàn Thiên vẫn mặt lạnh nhưng xem như là hòa hoãn thật nhiều. Một thứ nữ cho Tân Chỉ, hắn kỳ thực không có gì bất bình, duy nhất nháo tâm chính là ngày hôm qua đã đánh mất một người mà thôi. Nếu Tân Chỉ nguyện ý bù đắp trên chính sự, cũng coi như được.
Nước mắt của Vu Lệ Hương vẫn chưa từng ngừng, trong lòng nàng càng tưởng niệm Vinh ca, bọn họ đã có đoạn ngày gặp mặt, chuyện này hắn hẳn còn chưa biết đi…
Mọi người nói chuyện một hồi xem như là được biện pháp hai bên đều hài lòng, Vu Hàn Thiên muốn lưu Tân