CHƯƠNG 217: ĐIỀU KIỆN KẾT MINH
Editor: Luna Huang
Vu Tử Minh liếc nàng một mắt, hơi có khinh thường nói: “Đi vào ngồi một chút, ta có một số việc muốn nói với tam tỷ tỷ. Chẳng lẽ ngươi dự định nói ở trong sân để cho người khác tùy tiện nghe sao.”
Vu Xá Nguyệt cau mày, vẫn là chống đỡ không chịu để cho bước một bước, thập phần cứng rắn nói: “Nói chuyện? Chúng ta còn có cái gì để nói sao?”
Trong lòng Ngưng nhi dâng lên dự cảm bất hảo, Vu Tử Minh quả nhiên bị thái độ ngạo mạn này của nàng chọc giận, thanh âm của hắn chợt trở nên lạnh.
“Ngươi cho là ta nguyện ý qua đây? Ta nói xong sẽ đi!” Hắn nói, phiền táo muốn vòng qua Vu Xá Nguyệt đi vào.
“Ngươi đứng lại!” Vu Xá Nguyệt vội vã vươn tay chắn ngang trước mặt Vu Tử Minh cả kinh nói: “Ngươi có lời gì liền mau ở đây nói cho hết đi, ta quả thực không thời gia ngồi xuống dong dài nói lời vô ích với ngươi.”
Hôm nay thái độ lúc trước của nàng chính là trực tiếp thô bạo.
Trời nóng như vậy, vô luận Vu Tử Minh xuất phát từ ý đồ gì, mục đích gì đến tìm nàng nói chuyện, nàng cũng nên lựa chọn so sánh cẩn thận, phân rõ tin tức —— mà không phải hai người cũng ở đây phơi nắng.
Nhưng nàng đây cũng là không có biện pháp. Coi như là Ngự Cảnh đã đi rồi, mấy thứ trong phòng cũng không biết đi a. Một đống băng vải cùng vết máu chưa xử lý, loại đồ chơi này nếu như bị Vu Tử Minh nhìn thấy sẽ rất phức tạp.
Ánh mắt của Vu Tử Minh nhìn chằm chằm vào Vu Xá Nguyệt, trong lúc nhất thời không nói gì thêm.
Ngay lúc Vu Xá Nguyệt đang muốn nổi bão, hắn lại lộ ra nụ cười âm lạnh nói: “Trong viện này của tam tỷ tỷ vì sao không người? Trái lại không biết là nô tài lười biếng, hay là… Tam tỷ tỷ không tiện?”
Hôm qua Vu Xá Nguyệt còn qua chỗ bọn họ hảo ngôn hảo ngữ, hôm nay đổi loại thái độ này, thấy thế nào cũng quá tận lực.
Vu Xá Nguyệt hơi nheo mắt lại, dáng tươi cười thanh lãnh trên mặt nàng chậm rãi phóng đại, “Vậy hoả nhãn kim tinh của nhị đệ đệ thật lợi hại. Ta đây thật là có chuyện không thể cho người thấy. Trong phòng này giấu nam nhân, đương nhiên là phải sợ người thấy. Ta cũng thực sự là quá ngu xuẩn, càng là không cho người thấy còn trong tướng phủ vào ban ngày mà làm nữa, để đệ đệ bắt tại trận cũng là ta không may a ~”
Lời nói này của nàng nửa thật nửa giả, thẳng làm cho lòng người sinh hoài nghi. Nhưng mà mấy chữ kia đủ để Vu Tử Minh nghe được giận tím mặt.
Hiện tại phàm là lời có một chút châm chọc Vu Lệ Hương, đối với hắn mà nói đều là lửa.
Vọng Thư Uyển
“Vu Xá Nguyệt! Ta gọi ngươi một tiếng tam tỷ tỷ ngươi thật xem mình là một nhân vật?” Hắn bước gần nàng một bước, cắn răng nghiến lợi nói, hai tay xuôi bên người cũng bóp rung động kẽo kẹt, “Về điểm năng lực này của ngươi cũng chính là lấy lòng người khác, ra khỏi tướng phủ cũng nhìn không đủ! Hôm nay ta dễ nói chuyện, nếu là ngươi không biết tốt xấu, đừng nói sau này khóc cũng không chỗ khóc!”
“Ý ngươi đây là ngươi không phải thứ gì sao? Cũng xem là một nhân vật?” Vu Xá Nguyệt chân trần không sợ mang giày, căn bản cũng không chịu nhịn. Trên mặt nàng cười đơn thuần, nhưng lời nói ra một câu chói tai hơn một câu. “Mọi người đều là thứ xuất ngươi trang với ta cái gì a ~ tốt xấu ta cũng ôm một chỗ dựa vững chắc, mà ngươi, bất quá chỉ là con chó sau lưng Vu Tử Kỳ mà thôi! Thời gian du học làm chân chạy bưng trà rót nước không ít cho người ta đi? Khi đó ngươi cũng là cảm thấy ngươi cao quý hơn ta sao?”
Hôm nay nàng thay đổi như một người khác, nói tới nói lui thiếu ăn mắng như Vu Tịnh Hoa.
“Ngươi câm miệng!” Vành mắt của Vu Tử Minh muốn nứt ra, tay phải hắn run rẩy giơ về phía trước, nội lực tự hành lưu chuyển không được khống chế.
Nói mấy câu vừa rồi của Vu Xá Nguyệt không chỉ là đâm chỗ đau của hắn, còn kéo lộ vết sẹo khuất nhục của hắn.
Là trọng yếu hơn… Lệ Hương gặp chuyện không may chính là Vu Tử Kỳ bảo hắn đi. Trước hắn cũng không chỉ một lần nghĩ tới, rõ ràng lúc đó cảm thấy kỳ quái, nhưng vì cái gì không dám hỏi, không dám lưu lại, lời của Vu Xá Nguyệt không phải là âm thầm đổ trách nhiệm ẩn nhẫn cùng uất ức của Lệ Hương đổ cho mình sao.
Cả người Ngưng nhi đề phòng, nếu là Vu Tử Minh thật muốn động thủ đánh người, nàng là tuyệt đối xông lên chống đỡ cho tiểu thư.
“Thế nào, thẹn quá thành giận?” Vu Xá Nguyệt vẫn là tận tâm tận lực nói lời ác độc, nàng dùng mắt nhìn