Hoàng Hậu Nương Nương Đích Năm Xu Đặc Hiệu

CHƯƠNG 226: DÂY ĐỎ


trước sau

CHƯƠNG 226: DÂY ĐỎ

Editor: Luna Huang
Ngự Cảnh cười nhạo, “Ta biết điện hạ nghĩ muốn cái gì, không bằng như vậy đi, người thuộc về ta, bên Hàn Địa người có thể tùy ý, phản chính ta không phải là quá lưu ý. Mà ta có thể bảo đảm tuyệt không nhúng tay vào chuyện đoạt đích.”

Tân Ngư nhìn hắn chỉ chốc látm không có trả lời ngay. Ý tứ này của Ngự Cảnh vẫn là không muốn giúp đỡ hắn. Bất quá dùng một Vu Xá Nguyệt để đổi trung lập của Ngự Cảnh tựa hồ cũng không có hại —— hơn nữa dùng để đổi vốn cũng không phải là người một nhà.

Tính toán như thế Tân Ngư cảm thấy tựa hồ cũng không có hại, nhưng mặc dù là Ngự Cảnh đáp ứng phân nửa, hắn vẫn có chút không tin, “Ngươi cảm thấy đáng giá? Bất quá là một nữ nhân biết chút tay nghề.”

Ngự Cảnh lắc đầu, “Điện hạ không phải là cũng vì chút tay nghề đó sao, như vậy điện hạ nên biết tâm tư của ta là thật.”

“Được, được.” Tân Ngư nói liên tục mấy từ được, xem ra là đồng ý. “Như vậy những chuyện liên quan ngươi vừa nói với ta, ta cũng đều tin ngươi, không riêng khảo thí lần này, sau đó ta cũng sẽ không lại dùng Vu Tử Kỳ nữa. Tuy rằng giữa ta ngươi không có chứng từ gì, nhưng quân tử nhất ngôn, ngươi hôm nay đáp ứng ta nhất định phải nhớ rõ ràng.”

“Điện hạ không cần quan tâm.”

Cuối cùng Tân Ngư thay biểu tình thân cận, thân thể áp sát Ngự Cảnh, như có hàm ý nói: “Bổn cung vẫn là muốn chung đụng tốt nhất với ngươi.”

“Đa tạ điện hạ ưu ái.” Trong nụ cười của Ngự Cảnh mang theo chút lãnh ý.

——


Sau khi Ngự Cảnh rời khỏi, Tân Ngư ngồi một mình ở trong khách sãnh uống trà. Hắn uống một ly lại một ly, cũng không đổi chỗ.

Không biết qua bao lâu, Vu Lưu Vân rốt cục thay xong y phục một mình trở về.
“Điện hạ.” Nàng đứng ở cửa, chính thấy Tân Ngư vẫn ngồi ở chỗ cũ, nhất thời trong lòng ủy khuất vạn phần.

Tân Ngư ngẩng đầu nhìn qua, vội vàng vẫy tay nàng: “Lưu Vân, tại sao nàng qua đây.”

“Ta, chỉ là. . .” Vu Lưu Vân đi tới, nàng nên nói như thế nào? Khi bọn hắn yêu đương bên hồ nàng chờ đến gấp sao?

Tân Ngư thấy sắc mặt Vu Lưu Vân phiếm hồng cũng không làm khó nữa, dỗ nàng, “Vừa rồi bổn cung bỗng nhiên có việc gấp phải xử lý, thật sự là không kịp nói cho nàng biết.”
“Là, là Lưu Vân quấy rầy thái tử.” Nàng thiện giải nhân ý nói, lại nhìn chung quanh một chút, không thấy Vu Xá Nguyệt cùng nha hoàn của nàng.

Vọng Thư Uyển
Vu Lưu Vân đang tìm người, bất thình lình Tân Ngư nắm chặt tay của nàng, dọa nàng nhảy lên. Tân Ngư hết sức ôn nhu nói: “Nào có, trái lại ta để Lưu Vân chờ quá lâu.”

Tim của Vu Lưu Vân đập rộn lên, cả người đều như nằm mộng một dạng. Không nghĩ tới hôm nay thái độ của Tân Ngư đối với nàng cư nhiên tiến triển nhanh như vậy, chẳng lẽ là thái tử cùng Vu Xá Nguyệt đơn độc một chút liền không chịu nổi? Nàng thẹn thùng cúi đầu, không dám nhìn ánh mắt của Tân Ngư.

Tân Ngư nhẹ nhàng nâng cằm của nàng, vị băng mỹ nhân trước mắt này đã hoàn toàn hòa tan thành thành đống nước, chỉ chờ người đến khuấy động.

Tân Ngư cúi đầu, có chút ý tứ hàm xúc xung động hôn lên trên môi Vu Lưu Vân. Cả người Vu Lưu Vân run lên nhắm mắt lại, đây là lần đầu tiên trong đời của nàng nếm thử xúc cảm tuyệt vời như vậy.

Vừa rồi hắn không có thể làm gì Vu Xá Nguyệt còn chọc một thân lửa, vừa lúc có cơ hội này, hắn đang suy nghĩ mình có thể làm Vu Lưu Vân trước không, trong đầu hiện lên câu nói kia của Vu Xá Nguyệt, Còn có xúc cảm này, thế nào đều khác lời của tên tiểu nha đầu kia.

Tân Ngư đối với không yên lòng của mình có chút phản cảm, vì vậy hắn đột ngột kết thúc cái hôn thâm tình này.

“Điện hạ?” Vu Lưu Vân có chút nghi ngờ tĩnh mắt nhìn hắn.

“Một hồi tiễn nàng về.” Tân Ngư nói liền buông lỏng tay ra.

“Ân.” Vu Lưu Vân có chút thất vọng.

——

Ngày ấy sau khi Vu Xá Nguyệt trở về, trực tiếp đến Quần Tinh trai cùng lão phu nhân nói bừa hồi báo một trận. Lão phu nhân cho rằng Tân Ngư đã không thể nào thích nàngm chỉ quở trách nàng vài câu còn chưa tính, Phản chính Vu Lưu Vân được thái tử đơn độc lưu lại, chỉ cần có một người vậy

cũng đã đủ.

Sau hai ngày này, Vu Xá Nguyệt khó được chút nhãn rỗi có thể nghỉ ngơi thật tốt. Chỉ là sau khi từ thái tử phủ trở về, nàng bắt đầu có chút tinh thần không phấn chấn. Ăn ít, mất ngủ, những thứ này Ngưng nhi đều nhìn ở trong mắt.


Chạng vạng, nàng ngồi ở trước bàn dùng hồng tàm ti tết thành dây, thời gian một lúc lâu, động tác không ngừng, hai mắt bắt đầu xuất thần.

Ngưng nhi bên cạnh luyện tập thủ công dừng lại động tác, hồ nghi hỏi nàng, “Tiểu thư, ngươi đờ ra?”

Vu Xá Nguyệt nhìn nàng một cái, vô lực nói: “Chỉ là có chút uể oải, gần đây thần kinh không tốt lắm.”

“Thần kinh là cái gì?”

“Chính là. . . Tinh thần. . .”

“Đọc ngược lại thôi?”

“Đúng, lĩnh hội ý tứ là được.” Vu Xá Nguyệt cảm giác có chút nhức đầu.

Ngưng nhi như có điều suy nghĩ lắc đầu nói, “Thế nhưng, Ngưng nhi cảm thấy tiểu thư là bởi vì có tâm sự. Người hễ có tâm sự cũng là như vậy.”

“Thật không?” Vu Xá Nguyệt có chút không quá chắc chắn, tại sao bản thân nàng cũng không biết mình có tâm sự?

Ngưng nhi liếc nhìn dây đỏ trong tay nàng, còn có ngọc châu hoàn bội tản ra trên bàn: “Tiểu thư. . .Có phải nhớ tiểu vương gia hay không a?”

“?” Vẻ mặt Vu Xá Nguyệt vô cùng kinh ngạc, vừa rồi nàng thật không có nhớ Ngự Cảnh, trọng điểm, nàng không có nghĩ gì cả a, cả người chính là như trạng thái chạy xe không. Cũng tỷ như ta là ai? Ta ở nơi nào? Cứ như vậy.

Nhưng Ngưng nhi cho là mình mới đúng, còn lão khí hoành thu thở dài nói: “Đây không rõ ràng sao, tiểu thư gần đây đến Trầm tiểu thư đều không tìm, mỗi ngày cùng tiểu vương gia xúm lại mưu đồ bí mật, ngoại trừ tiểu vương gia còn có thể có người nào a.”


Vu Xá Nguyệt có chút củ kết nhìn nửa đoạn dây đỏ trong tay, “Không phải là hắn, kỳ thực. . . Ta cũng không biết vì sao.”

vongthuuyen.com
Ngưng nhi vừa nghe, vật trong tay cũng trực tiếp buông xuống, lại gần thập phần chăm chú nhìn Vu Xá Nguyệt mỗi chữ mỗi câu hỏi nàng: “Vậy tiểu thư thích tiểu vương gia không?”

“Ngươi nói cái gì?” Vu Xá Nguyệt nhíu nhíu mày, “Ai. . . Ta cảm thấy hắn cũng không tệ lắm.”

“Ta nói là cái loại thích kia a. Tiểu thư, nhiều người như vậy, mặc kệ nữ, ngươi duy chỉ có coi như cho tiểu vương gia một sắc mặt tốt.”

“Cái này có thể nói rõ cái gì?” Vu Xá Nguyệt thiêu mi nói: “Ta đối với ngươi không tốt? Ta không tốt với Hoan nhi? Ngự Cảnh đã có tình nhân rồi.” Lúc nói lời này nàng mang theo chút thành phần không vui.

Vẻ mặt Ngưng nhi mục trừng khẩu ngốc, Vu Xá Nguyệt bổ sung một câu, “Là nữ nhân ngày đó.”

“Đây. . .đây. . .” Ngưng nhi trầm ngâm một lát cũng không nghĩ tới nữ nhân mang mặt nạ ngày đó hình dung như thế nào.

Vu Xá Nguyệt cau mày nói: “Trước ta còn không biết nữ nhân kia đến cùng làm sao, hiện tại là hoàn toàn rõ ràng. Ta nghe nói Hàn Địa có bảy hoàng tử, duy chỉ có một công chúa. Nàng nên kim chi ngọc diệp là chân chính a ~”

Ngưng nhi có chút kích động lên tiếng nói: “Nhưng nữ nhân kia đủ ngoan a, loại người như nàng vậy có thể cùng tiểu vương gia một chỗ? Quả thực không cách nào tưởng tượng.”

“Thứ đồ chơi tên tình cảm này là mù quáng nhất, hắn thích chính là thiên đại đạo lý. Nên ngày đó hắn mới không chịu nói cho ta biết chuyện của nữ nhân này, hắn muốn bảo vệ Vô Mộng.” Vu Xá Nguyệt nói, trong lòng có chút do dự.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện