CHƯƠNG 239: DÒ HỎI
Editor: Luna Huang
Vu Xá Nguyệt nhìn hắn chằm chằm cả giận nói: “Ngươi, ngươi có phải uống lộn thuốc hay không? Tiết công tử chẳng lẽ không cảm thấy được rất kỳ quái sao? Chúng ta rõ ràng không biết nhau a, chỉ là lần đầu tiên gặp mặt ngươi đã nói ngươi muốn thú ta? Đây thực sự quá hoang đường! Hôm nay lại đêm hôm khuya khoắc cản đường nói những lời không giải thích được này, chẳng lẽ Tiết công tử cảm thấy ta sẽ rất cảm động sao?”
Tiết Yến thất lạc nhìn nàng, “Nên ngươi không tin ta thật là nhất kiến chung tình?”
“Đúng,ta không tin ngươi!” Vu Xá Nguyệt nói thẳng.
Trên thế giới này nào có chuyện bỗng nhiên có người không duyên cớ yêu ngươi nha, cho dù có vì yêu vậy cũng phải mang theo chút mục đích.
Tiết Yến ngưng mi chính sắc, “Vậy tam tiểu thư làm sao mới có thể tin tại hạ là một mảnh lòng hết sức chân thành.”
“Chỉ cần ngươi nói thẳng, ngươi đến cùng có mục đích gì!” Vu Xá Nguyệt cau mày, hai mắt lợi hại chặt chẽ theo dõi hắn.
“Nhưng ta cũng chỉ có một mục đích.” Tiết Yến bỗng nhiên tiến lên một bước. Nét mặt bây giờ của hắn đã nói rõ tất cả, mục đích của hắn chỉ là một người.
Ánh mắt của người này quá nóng rực đơn thuần, Vu Xá Nguyệt không muốn nhìn nữa, nàng tránh đầu buồn bực nói: “Nhưng nếu là ngươi có thể thẳng thắn một chút, ta trái lại còn có thể thưởng thức ngươi.”
“Tại hạ đã thẳng thắn đến không thể thẳng thắn hơn.” Tiết Yến thập phần bất đắc dĩ nhưng hắn cũng không tiếp tục quấn quýt khuyên nàng nữa, hiện tại cơ hội còn đó, hết thảy đều còn nhiều thời gian.
Hắn quay đầu nhìn phương hướng đại lao nói: “Tam tiểu thư kỳ thực có thể yên tâm, người nọ dĩ hạ phạm thượng chứng cứ vô cùng xác thực, rất nhanh thì sẽ bị định tội, ngươi hà tất nóng lòng nhất thời. Hôm nay là thời buổi rối loạn, tam tiểu thư thông tuệ hơn người, nên biết tị hiềm.”
Nàng nghe ra Tiết Yến cho là mình nửa đêm qua đây là vì bỏ đá xuống giếng, liền nửa thật nửa giả châm chọc nói: “Vậy ta còn phải cám ơn hảo ý của Tiết công tử rồi?”
Tiết Yến hơi lắc đầu, “Sắc trời đã tối, tại hạ cũng không làm lỡ thời gian của tam tiểu thư, ta ——”
Vu Xá Nguyệt lập tức chặn đứng lời của hắn, “Tự ta có thể trở về, cũng không nhọc đến Tiết công tử.” Nàng nói, lướt qua Tiết Yến.
Một mình Tiết Yến cầm đèn lồng đứng ở cửa đại lao thật lâu không nhúc nhích.
Dần dần cách xa người nọ, Vu Xá Nguyệt cảm giác được A Ly lại trở về bên người nàng.
Hai người này đều là hờ hững không nói, Vu Xá Nguyệt chặt chẽ mím môi, Tiết Yến có một câu nói nói đúng, bây giờ là thời buổi rối loạn, không ai yên tĩnh.
Vọng Thư Uyển.com
Ngưng nhi, Vu Tử Nghị, Vu Âm Nhi, thậm chí Tiết Yến… Mỗi người bọn họ đều mang bối cảnh thần bí, mỗi một cử động đều là vì mục đích để cho nàng luống cuống tay chân. Rốt cuộc là âm mưu của bọn họ quá ác độc, hay là nàng quá ngu ngốc…
——
Hai người lặng yên trở lại vương phủ, vừa một bước tiến viện tử, A Ly từ phía sau chuyển lên trước, một tay níu cánh tay của Vu Xá Nguyệt lại cẩn thận nói: “Chờ một chút, nơi này có người đến qua.”
Vu Xá Nguyệt lập tức đứng lại, nàng cau mày ngắm nhìn bốn phía, trong viện này vắng vẻ vạn phần, tiểu vương gia thụ thương một người coi chừng cũng không có. Gian phòng cũng không có một tia sáng, đưa tay không thấy được năm ngón.
A Ly tiến lên, rất có tiết tấu gõ cửa sáu cái, cửa lập tức mở ra một cái khe hở. Châu nhi thăm dò nhìn thoáng qua, sau đó nghiêng người để hai người tiến đến, “Là các ngươi, mau vào.”
“Chuyện gì xảy ra?” Vu Xá Nguyệt vừa vào cửa đã nhìn thấy trong phòng đều là bừa bộn, ở đây hiển nhiên bị người cướp sạch.
“Vừa có người đến.” Châu nhi đóng cửa lại dẫn hai người đi vào phòng. Nương ánh trăng hơi yếu, Vu Xá Nguyệt có thể thấy A Ngôn nửa tựa nửa ngồi ở bên giường, bên cạnh là Trường Phong coi chừng hắn, xung quanh một mảnh hỗn độn.
Trường Phong nhìn thấy A Ly lập tức nói: “Vừa có thích kháchm mấy người bọn hắn truy đuổi rồi.”
Vu Xá Nguyệt truy vấn, “Chính là những người trước đó muốn giết Ngự Cảnh sao? Nói như vậy, bọn họ cũng bị trang dung của A Ngôn lừa?”
“Những người đó chưa thấy qua tài nghệ đổi mặt, tự nhiên là nhìn không thấu. Vậy mấy thích khách chỉ đến thăm dò hư thực một chút, muốn biết thương thế của chủ tử thế nào, cũng không gây động tĩnh lớn.” Châu nhi nói, thở dài nói: “Bất quá… Trong hỗn loạn cánh tay của A Ngôn bị nhìn thấy.”
Không khí bỗng nhiên an tĩnh lại, cuối cùng là A Ly thật thà lên tiếng, “Vậy làm sao bây giờ, còn có thể đổi người sao…”
A Ngôn cắn răng nói: “Quên đi, chớ đổi. Chờ chủ tử về, những người đó coi như là biết đó là thế thân thì thế nào,