CHƯƠNG 241: TA CÓ BỘ MẶT LÀM THIẾP
Editor: Luna Huang
Tiếng ho khan của A Ngôn rốt cục dần dần thở bình thường lại, Châu nhi tượng mô tượng dạng ngăn ở đầu giường bắt đầu kiểm tra vết thương của hắn. Lão thái phi hốt hoảng đứng ở một bên, gấp không được lại nhìn không thấy cái gì.
Một lát sau, A Ngôn lấy tay che ngực, không biết là hôn mê hay mệt mỏi mà ngủ. Châu nhi đắp chăn cho hắn, cũng đứng lên.
Lão thái phi lo lắng, tiến lên một bước nhẹ giọng hỏi nàng, “Người thế nào?”
“Thái phi nương nương yên tâm đi, chủ tử là mất máu quá nhiều, trong khoảng thời gian này ngủ nhiều giấc sẽ bù lại. Chỉ là vết thương hung hiểm, chưa thể động được nên… Cũng không có thể thụ kích thích gì.” Châu nhi nghiêm trang bịa chuyện.
“Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi.” Lão thái phi liên tục gật đầu, tảng đá trong lòng rơi xuống đất, “Trời quá nóng, lau người hắn một chút, chớ để mồ hôi thấm bẩn vết thương. Thức ăn hằng ngày cùng phải dùng tốt nhất, có cái gì cần cứ cho người đi lấy.”
Châu nhi dịu dàng cúi người, “Vâng, nô tỳ nhớ kỹ.”
Lão thái phi đứng bên giường một chút, thấy người thực sự ngủ liền chuẩn bị ly khai.
Trước khi đi, ánh mắt của nàng cố ý dạo qua một vòng trong phòng, sau đó ngừng trên người Vu Xá Nguyệt. Nàng còn nhớ rõ câu nói không thể thụ kích thích của Châu nhi, mặt không thay đổi sai sử Vu Xá Nguyệt nói: “Ngươi đi ra cho ta.”
“Vâng.” Trong lòng Vu Xá Nguyệt trầm xuống, lão lão thật thật theo ra cửa.
Lão thái phi được hai nha hoàn đỡ một đường đi trên đường nhỏ ngoài cửa viện mới dừng bước, sau đó quay đầu lại coi thường Vu Xá Nguyệt đi theo trong đống nha hoàn.
Ba ngày qua này, Vu Xá Nguyệt lần đầu tiên bước ra viện môn. Nàng cẩn tuân nguyên tắc tị kỳ phong mang, lão thái phi tính sao cũng không mở miệng hỏi một chữ, chính là cúi thấp đầu nhất phó khiêm tốn thụ giáo.
Nhưng mà nàng càng thành thật dịu ngoan như vậy, lão thái phi lại càng cảm thấy nàng đang giả bộ ( tuy rằng đúng là trang). Một đôi mắt tinh minh của lão thái thái nhìn chằm chằm nàng, trực tiếp hỏi: “Đồ lấy đến chưa.”
Vu Xá Nguyệt hoàn toàn biết nàng muốn cái gì, thế nhưng nàng chính là lấy không ra…
“Nguyệt nhi vẫn chưa hồi tướng phủ, hơn nữa gấp gáp đến không có mang tỳ nữ.”
Mượn cớ có lệ như vậy để lão thái phi cảm giác được uy nghiêm bị khiêu khích, nàng bỗng nhiên nâng tay lên, một cái tát rơi vào trên mặt Vu Xá Nguyệt.
Thanh âm kia kỳ thực không thanh thúy, nhưng là lại là một sấm rền, để người đau rát. Vu Xá Nguyệt bụm mặt ngạc nhiên nhìn lão thái thái, động thủ này quá mức đột nhiên để gọi nàng không có phòng bị.
Hộ giáp bén nhọn cào ra ba đạo hồng ấn trên mặt của nàng, qua một hồi thật lâu cảm giác đau đớn chậm rãi đến.
Vọng Thư Uyển
Lão thái phi xếp tay lại lạnh lùng nói: “Đừng đùa giỡn những thứ nhỏ mọn này với ta, lão thân dạng hồ ly gì chưa thấy qua, chút chiêu thức nhỏ đó của ngươi còn chưa đủ nhìn. Nếu không muốn giao ra ngươi có thể nói thắng, có có thể miễn chút vị đắng.”
“…” Khóe miệng của Vu Xá Nguyệt giật giật bị tay che lại, hiện tại nàng cũng không oán —— nàng muốn động thủ đánh người.
Bất quá đây là Ngự vương phủ, coi như là Ngự Cảnh ở đây nàng cũng không dám tùy tiện xằng bậy. Vẫn là câu nói kia, người bình thường đều là cùi chỏ hướng ra vào trong. Người nọ là tổ mẫu của Ngự Cảnh, nàng còn trông cậy vào Ngự Cảnh chỉ là ăn khổ…
Vì vậy Vu Xá Nguyệt cúi đầu nhận sai, “Thái phi nương nương, ta thực sự không có thời gian về lấy đồ. Không bằng tiểu vương gia tốt một chút ta đi lấy. Tối đa công phu mười ngày, tuyệt đối không làm lỡ quá nhiều thời gian.”
“Mười ngày?” Lão thái phi cười lạnh một tiếng, “Ngự vương phủ ta không có nha hoàn sao? Còn cần ngươi ở đây cả ngày lẫn đêm coi chừng?”
“Thái phi nương nương đây là lời gì, Ngự vương phủ làm sao có thể không có nha hoàn.” Vu Xá Nguyệt thả tay xuống, chỉa vào cái mặt sưng lên tỉnh táo nói: “Gần đây tiểu vương gia