CHƯƠNG 246: LỢI DỤNG QUYỀN LỢI HỢP LÝ
Editor: Luna Huang
Ngoài Kính Nguyệt thành của Hàn Địa, trong thiên địa một mảnh ngân bạch, gió lạnh như băng cuốn tuyết sa trên đất, quát trên mặt người thập phần đau đớn. Hàn Địa nơi này rất thần kỳ, trong một năm luôn luôn có 6 7 tháng là mùa đông, một trận tuyết đến quản thực để người lạnh đến hoảng hốt.
Thổ địa rét lạnh như thế lương thực tất nhiên thập phần hữu hạn, Long Phục cùng Minh Khải địa giới ấm áp một năm có thể thu rất nhiều lương thực, mà Hàn Địa hàng năm chỉ có thể thu một ít mà thôi.
Nơi nghèo đói như vậy các nước khác không nên nhớ thương mới đúng, thế nhưng, thổ địa lạnh như băng này lại có thể sản xuất thư so với lương thực hấp dẫn hơn người —— bảo thạch lâm nương mãn mụ, mỏ vàng bạc của các quốc gia khác kém xa.
Dưới bùn đất nham thạch bị đông cứng đến cứng rắn này thường thường cất giấu tinh thể quý trọng nhất, may mà ở một mình một mình lấy quặng xem như phạm pháp, cũng miễn cho người ngoại quốc trà trộn vào đào.
Nên Hàn Địa đương nhiên giàu có nhất trong các nước rồi, nếu người có tiền, thổ địa sinh không ra lương thực có quan hệ gì?
Hoàng cung Hàn Địa cũng là xa hoa, lầu các đình đài hầu như dùng vàng thật mà làm, bảo thạch từng viên to tương khảm trên y phục, vật trang sức. Thứ mà bản thổ Hàn Địa không có, có thể dùng tiền để mua.
Đúng, cũng bởi vì Hàn Địa có tiền nhất, nên đoạt đích của Hàn Địa cũng là hung ác nhất. Thế nhưng nhiều tiền hơn nữa mọi người cùng chia cũng sẽ thành ít, nếu là có thể độc chiếm tài bảo vàng bạc của toàn quốc, mạo hiểm cũng là đáng giá.
Thành môn khẩu Kính Nguyệt, xung quanh vắng vẻ không người.
Hai nam tử vóc người thon dài đang lặng lẽ nói chuyện, móng ngựa bên người bất an bào động trên bùn đất băng lãnh cứng rắn, thế nhưng không đạp lên được chút bụi bặm nào.
Vô Niệm hơi tần mi, bất đắc dĩ hỏi, “Ngươi thật trở về như vậy?”
Ngự Cảnh hỏi ngược lại: “Nếu không thì sao, chờ hắn phản ứng kịp ta mới về?”
“Ta không phải là ý tứ này.” Vô Niệm lắc đầu, “Ta là nói. . . Ngươi. . . Không đi gặp một chút Vô Mộng?”
Ngự Cảnh lập tức cự tuyệt, “Không được, ta không còn kịp rồi.”
Đã mấy ngày, hắn hoàn toàn cắt đứt liên lạc với thủ hạ của mình, hơn nữa còn là loại trước mắt không biết có thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không. Hắn cũng không phải lo lắng thủ pháp cùng năng lực ứng biến của nha đầu kia, chỉ là nàng ở triều đình Long Phục dù sao cũng không có thực quyền gì, nếu là lão hoàng đế thật biết được chu ti mã tích gì thì phải làm sao đây, sớm biết trước khi đi phải nói rõ với nàng trước.
Vọng Thư Uyển
Vừa nghĩ tới hắn dĩ nhiên là đưa thủ lệnh đi, Ngự Cảnh cảm giác mình có quá quyết đoán không. . .
Mắt thấy Ngự Cảnh cư nhiên xuất thần, Vô Niệm cho rằng còn có chuyện khó giải quyết khác chưa giải quyết, thập phần lo lắng hỏi, “Làm sao vậy? Ngươi đang suy nghĩ gì?”
“Không có, ngươi trở về đi.”
Vô Niệm hoài nghi thẩm thị hắn, vừa nói đến Vô Mộng hắn bỗng nhiên mất hồn như thế, phân minh vẫn là không bỏ xuống được a, cho nên nói cần gì chứ. . .
Ngự Cảnh kéo dây cương đi về phía trước vài bước, dặn dò: “Nhớ kỹ coi chừng.”
Vô Niệm khẩn trương, ở phía sau hỏi tới: “Ai? Ngươi thật nhận định là hắn làm?” Hắn có chút sợ, hắn thật tình không hy vọng kết luận của Ngự Cảnh đúng.
Ngự Cảnh dừng bước, quay đầu lại đón ánh mắt có chút bi thương của Vô Niệm thở dài nói: “Đây là vì an nguy của hoàng thượng.”
“Ân, ta hiểu được.” Vô Niệm nhẹ giọng nói.
Ngự Cảnh cưỡi bạch mã rời đi, áo choàng màu trắng của hắn hòa hợp một mảnh với hư vô trong thiên địa. Vô Niệm lại đứng một hồi, thẳng đến người trước mắt nhìn không thấy lúc này mới quay đầu lại vào thành môn.
Mới vừa đi hai bước, Vô Niệm chỉ thấy một thân ảnh màu trắng trong tuyết vụ lất phất an tĩnh đứng sừng sững. Mặc dù là áo choàng dày rộng, vẫn như cũ nhìn ra được dáng người mảnh khảnh cao gầy của đối phương.
“Tứ ca.”
Vô Niệm nhìn thấy nàng liền hơi yếu thở dài một cái, “Ngươi. . .sớm đã tới rồi?”
“Vâng.” Nàng kia chậm rãi đến gần, áo choàng che kín