CHƯƠNG 264: VĂN KIỆN TUYỆT MẬT BỊ MẤT
Editor: Luna Huang
Trước khi đi Ngự Cảnh còn cố ý bớt thời giờ ra trước thông báo Vu Hàn Thiên một tiếng, rất có ý vị nhắc nhở hắn. Vu Hàn Thiên chỉ âm mặt không có bất kỳ đáp lại nào, thế nhưng chờ Ngự Cảnh vừa đi, hắn lập tức gọi người đến Tông nhân phủ báo quan lập hồ sơ, lại phân phó báy tám sai vặt chạy đến tây viện áp người.
Vu Xá Nguyệt bị tìm tới cửa đầu vai vẫn còn mơ hồ đau, sau đó cánh tay bị sai vặt thô bạo kéo mấy cái, vết thương tựa hồ lại không tốt. Rõ ràng một đạo tiểu thương mà thôi, lại còn bị nhiều lần làm cho thảm trọng không gì sánh được.
A Ly vẫn không có đứng ra, Ti Ti cùng Tiểu Linh cũng không cách nào ngăn bọn họ, liền một đường rất xa đi theo phía sau bọn sai vặt.
Vu Xá Nguyệt cũng lười cũng lười học người khác khóc oan, dọc theo đường đi đều phi thường phối hợp, chỉ là lúc bị áp rút cánh tay về, tự dùng tay nắm lại.
Những người đó một đường mang nàng đến từ đường, từ đường là ở ở chỗ sâu trong trạch xa xôi, đây là địa phương trước đây nàng chưa từng đến.
Từ đường cũng không to, so với tây viện còn nhỏ hơn hai vòng. Bất quá cách cục cũng đại khí giản đơn, tất cả kiến trúc sắc điệu đều thanh tất thâm sắc, nhìn thập phần tối tămtrầm trọng.
Phụ cận đây tuy rằng không đến mức cỏ hoang mọc thành chùm, cũng có người quét tước đúng hạn, nhưng có vẻ âm trầm hoang vắng. Lại thêm một đống bài vị trước mặt, rất có khí thế của nhà cũ ma quái trong phim kịnh dị. Vu Xá Nguyệt nhớ mang máng Vu Tịnh Hoa cũng từng ở đây một đêm, phỏng chừng khi đó nàng sắp bị dọa chết đi.
Chân trước Vu Xá Nguyệt vào cửa sau lưng sai vặt liền đẩy nàng một cái. Vu Xá Nguyệt quay đầu lại, sai vặt cầm đầu nghiêm mặt nói: “Lão gia nói, tam tiểu thư người ở chỗ này đối mặt với liệt tổ liệt tông ăn năn, cầu khẩn người của quý phủ thịnh vượngm tổ nghiệp thái bình, Giấy bút cùng đệm nô tài đã chuẩn bị xong, nên tam tiểu thư người ở đây trước đi, nô tài lui xuống trước.”
Nàng không nói gì, cửa gỗ điêu lan thâm hạt sắc đóng lại, trong phòng chợt tối xuống, như trời tối một dạng, hết thảy chung quanh cũng liền mơ hồ.
Vu Xá Nguyệt quay đầu lại đi hai bước, cúi người có thể thấy trước đệm quỳ còn có một xấp giấy dày cùng một quyển gia quy, bút mực đều có, ngọn đèn cũng không chuẩn bị, nhắm mắt viết sao?
Nàng cầm lấy một cây bút vòng vo chuyển ở trong tay, thầm nghĩ xem ra lực uy hiếp của Ngự Cảnh cũng không tệ lắm, bằng không cũng sẽ không chỉ hù dọa nàng đơn giản như vậym sợ rằng Vu Hàn Thiên bây giờ còn là nghĩ đến đến thu thập nàng thế nào.
Vu Xá Nguyệt thu thập một chút liền ngồi xếp bằng trên đệm, nương ánh sáng yếu ớt, nàng tiện tay lấy mực bắt đầu viết trên giấy.
Có lẽ là xung quanh quá mức vắng vẻ, lại thêm hệ thần kinh của Vu Xá Nguyệt quá cường hãn, trong hoàn cảnh như vậy nàng chỉ cảm thấy ý nghĩ trong lòng rõ ràng. Nhàn rỗi vô sự, nàng cũng không có ý định lãng phí thời gian cùng linh cảm, bắt đầu nghĩ gì viết đó.
Chữ thứ