CHƯƠNG 277: NGHE QUÂN CÓ HAI Ý
Editor: Luna Huang
Đoan Mộc Thanh Hàn thu ánh mắt nhìn Trầm Nhan Hoan, bỗng nhiên đi lên trước khiêm tốn hữu lễ nói: “Lần trước hạ đụng phải cô nương, thật sự là có lỗi.”
Hắn vốn có không phải người có tướng mạo âm hiểm, nhưng lần đầu gặp mặt để lại ấn tượng lạnh lùng quá mức khắc sâu, Trầm Nhan Hoan còn là cố ý chỉ điểm hắn, “Đụng một chút không ngại, trái lại công tử đừng giận nữa là được.”
“Ngày ấy tình hình dưới sự kích động, ở đây bồi tội với cô nương.” Đối phương vẫn chưa tức giận, vẫn là ôn hòa nhận sai.
Trầm Nhan Hoan mím môi không nói, ánh mắt chăm chú vào trên mặt của Đoan Mộc Thanh Hàn tinh tế đánh giá. Ngày mùa thu ánh dương quang tốt, khuôn mặt của người trước mắt này nhu hòa ấm áp. Lẽ nào… Người này kỳ thực là như vậy sao?
——
Vu Xá Nguyệt theo Ngự Cảnh đi tới địa phương xa một chút, nàng dọc theo đường đi đã nói xong chuyện của Vu Âm Nhi, lại bổ sung: “Ngay từ đầu ta cho là nàng là để ta khẩn trương gây lỗi, nhưng là từ cái dáng vẻ kia của Vu lão phu nhân nhìn thấy, nàng nói đều là thật.”
Ngự Cảnh nửa nắm cả bả vai của nàng hỏi, “Nàng cũng biết nàng ta vì sao giúp nàng.”
Vu Xá Nguyệt thở dài một tiếng, “Trước nàng nhiều lần có ý tứ bắt tay với ta, thế nhưng ta đều cự tuyệt. Toàn bộ của Triệu di nương ta không rõ ràng lắm, Vu Âm Nhi nhìn như đơn thuần thế nhưng tâm tư cũng nhiều. Ta cảm thấy chúng ta không thích hợp liên thủ, không bằng tự doanh, thỉnh thoảng hỗ trợ rất tốt. Vốn tưởng rằng lâu như vậy nàng cũng lười cũng lười để ý, kết quả lần này lại…”
Trong lòng nàng phiền táo, kỳ thực sự tình từ đầu đến cuối vẫn chưa hoàn toàn nói ra với Ngự Cảnh. Vu Âm Nhi lấy lòng nàng, là từ lúc nàng vừa bộc lộ tài năng. Khi đó nàng cảm giác mình không đáng để ai để mắt, đơn thuần cảm thấy Vu Âm Nhi là thiện lương. Nhưng sau này thiện lương của Vu Âm Nhi luôn luôn lộ ra quỷ dị để nàng không nhịn được phải đề phòng.
Nàng không phải là người lúc đầu, không biết Vu Âm Nhi của lúc trước, cũng không biết làm sao so sánh cái này.
Ngự Cảnh thấy sắc mặt nàng lo nghĩ, liền vuốt ve tóc của nàng ôn nhu nói, “Vậy tự nàng nghĩ là được, chuyện của tướng phủ ta cũng không có thể hoàn toàn rõ ràng, không thể cho nàng kiến nghị gì. Huống hồ nàng không phải là thật thông minh sao ~ bất quá nếu người này là là bạn không phải địch, sau này vẫn là có thể giúp đỡ cho nhau, chủ yếu là mình có thể thu được lợi ích là được, nàng phải nắm chặt một chút là ổn.”
“Ân.” Vu Xá Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu, thầm nghĩ xem ra Vu Âm Nhi thật đúng là thành tâm thành ý a…
“Đúng rồi, việc nàng nói phải làm sao bây giờ? Ngày hôm nay ném lời này, ta đối với nam nhân có khiết phích.” (Luna: Bệnh sạch sẽ)
Khiết phích là cái gì? Chân mày của Ngự Cảnh cau lại, “Được, chuyện này ta tự mình xử lý.”
Chiêu thức này của Vu lão phu nhân tướng phủ, thật là quá yếu, hoàn toàn không bằng lão thái phi nhà mình xuất thủ trực tiếp để người đau đầu. Ngự Cảnh biết Vu Xá Nguyệt nói rất đúng, kỳ thực sự tình nên không phải như thế…
Hai người nói xong, Vu Xá Nguyệt lôi kéo Trầm Nhan Hoan ly khai, dù sao xuất môn chính là mượn cớ này, nàng còn chưa phải quá mức có lệ.
Trở lại tiền viện Trầm Nhan Hoan vẫn cùng Đoan Mộc Thanh Hàn nói gì đó, thấy hai người đã trở về lại ăn ý im lặng.
Sau khi Vu Xá Nguyệt dẫn người rời đi, Trầm Nhan Hoan quay đầu lại nhìn thoáng qua tiệm của Ngự Cảnh truy vấn, “Ai, người kia… Thế nào còn chưa đi a? Không phải nói hắn phải sớm hồi Minh Khải sao.”
Vu Xá Nguyệt tùy ý nói: “Không rõ ràng lắm, ý tứ của Ngự Cảnh là hắn cần ở đây một đoạn thời gian.”
“Nga ~” Nàng nói, lại quay đầu lại nhìn mấy lần.
Vọng Thư Uyển.com
Trong lòng Vu Xá Nguyệt có việc vẫn chưa