CHƯƠNG 291: NGƯƠI CHỊU CHẾT ĐI
Editor: Luna Huang
Vu Tử Nghị gầy teo nho nhỏ như vậy an tĩnh núp ở góc, nghênh ánh mắt của Vu Xá Nguyệt khóe miệng xé ra, lộ ra né tránh nhưng lộ dáng tươi cười vô tội,
Loại vẻ mặt này ẩn chứa độ khó thập phần cao, nên Vu Xá Nguyệt tạm thời bỏ qua vấn đề truy cứu hắn, tiếp tục nhìn về phía nơi khác, “Sài phòng? Ta trái lại gọi người nhốt tên trộm kia ở sài phòng, nhưng giam bát hoàng tử là chuyện gì a~”
Lão thái thái cùng Vu Hàn Thiên đều là mặt lạnh không nói, bầu không khí một lần xấu hổ không gì sánh được, Vu Xá Nguyệt đoán chừng kỳ thực tất cả mọi người đối với chuyện con cọp hiện tại của nàng lòng hiểu không hết, xem ai nhẫn nại hơn thôi.
Người bên ngoài cũng đều cẩn thận ngậm chặt miệng, một phòng chừng mười miệng ăn, chỉ có Vu Lệ Hương khí cấp bại phôi ngụm lớn thở hổn hển.
Điểm này để Vu Xá Nguyệt thập phần ngoài ý muốn, hai phu thê này rõ ràng là bằng mặt không bằng lòng, Vu Lệ Hương thậm chí đều bất tại hồ Tân Chỉ có nhúng chàm nữ nhân khác hay không, nhưng bây giờ tại sao lại để ý Tân Chỉ như vậy?
Vu Xá Nguyệt lòng có nghi ngờ, thử thăm dò đi đến một bên ngồi xuống, cũng không có người chỉ trích nàng không nên như vậy. Ngay thời gian nàng cảm thấy có phải nên nói chút gì để thăm dò hư thực hay không, phủ y nghiêm mặt bước vào.
Phủ y này coi như là người chính trực, ngay từ đầu giúp Vu Xá Nguyệt chút chuyện, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy sắc mặt khó coi của phủ y.
Lão thái thái bỗng nhiên ngồi thẳng thân thể, Vu Lệ Hương tăng cường truy vấn, “Thế nào rồi?”
Phủ y thấp giọng nói: “Không được rồi, dù sao cũng qua một đêm…”
Vu Hàn Thiên nhắm mắt lại, lạnh giọng nói, “Vậy phải ăn nói với hoàng thượng thế nào.”
Hắn nói xong câu đó Vu Xá Nguyệt đã cảm thấy chuyện này hình như không đúng, hôm qua nàng là đánh người, thế nhưng không đánh chết a! Tân Chỉ cũng là một người tập qua võ, công phu thế nào không luận, chí ít thân thể rất khỏe mạnh, ngày hôm qua ngừng lại lật tới lật lui cũng không chết được, thế nào phủ y bỗng nhiên thư thông báo bệnh tình nguy kịch?
Vu Lưu Vân đột nhiên phát sinh một tiếng thở dài, thế nhưng thở dài thế nhưng thế nào nghe cũng có chút hả hê.
Vọng Thư Uyển.com
Vu Xá Nguyệt cau mày truy vấn, “Đây là ý gì? Cái gì là không được?”
Phủ y nhìn về phía Vu Xá Nguyệt, biểu tình phức tạp nói rằng: “Bát hoàng tử là tàn phế…”
“Cái ——”
Đột nhiên, Vu Lệ Hương thẳng vọt tới chỗ Vu Xá Nguyệt, cao giọng cả giận nói: “Chính là ngươi! Chính là thủ đoạn độc ác của ngươi đả thương bát hoàng tử!”
Vu Xá Nguyệt nhảy dựng lên tránh hướng khác, các nàng khẽ động như vậy, người khác cũng theo tránh né ngộ thương, trong lúc nhất thời trong phòng hỏng. Tại đây vô cùng hỗn loạn, đầu óc của Vu Xá Nguyệt tận lực tĩnh táo vận chuyển.
Phát triển sai a, nàng chỉ lo trả thù sảng khoái lại không nghĩ rằng còn có người theo chuyện này vu oan hãm hại nàng. Nếu như Tân Chỉ thực sự là nàng đánh chết còn chưa tính, nhưng nàng căn bản là không có hạ tử thủ kia a! Chủ yếu là nàng còn thiếu nợ hoàng đế, làm sao có thể tiếp tục tự nhảy hầm!
Vậy Vu Tử Nghị đâu? Là hắn hoặc người ủng hộ hắn sao?
Vu Xá Nguyệt trốn ở phía sau phủ y nhìn quét thân ảnh của Vu Tử Nghị, mấy thị nữ xông lại can ngăn, lão phu nhân bỗng nhiên ngực, Khương Tình Tuyết cùng Vu Lưu Vân chân chó hộ bên người lão thái thái.
Vu Hàn Thiên cố sức vỗ bàn một cái gầm lên, “Đủ rồi! Nháo đủ chưa!” Trong phòng lập tức an tĩnh, lực uy hiếp của hắn vẫn là rất đủ.
Tất cả mọi người đứng tại chỗ, Vu Lệ Hương phù phù một tiếng quỳ gối trước mặt của Vu Hàn Thiên khóc lóc kể lể, “Cha! Nàng đả thương bát hoàng tử đó chính là nhục nhã hoàng thân quốc thích a! Hoàng thượng biết nghĩ nhà chúng ta như thế nào a! Trước đó đã có chuyện như vậy, cũng không thể làm tức giận làm hoàng thượng tức giận lần nữa a!”
Vu Xá Nguyệt khẽ nhíu mày, hắc oa của độc thủ này nàng chỉ sợ là tẩy không xong, thế nhưng tạm thời thừa nhận cũng không quan hệ, vô luận là ai thiết kế nàng, nàng cũng từng