CHƯƠNG 303: CỐ NHÂN BẤT TRI
Editor: Luna Huang
Hai người này đều là tuyệt đỉnh cao thủ, chỉ thoáng qua giao thủ mấy lần. Trên đường nhỏ bóng râm chật hẹp như vậy, tiếng đánh nhau thập phần kịch liệt, nhưng cũng không có đưa tới những người khác trong tướng phủ.
“Nguyệt nhi.” Ngự Cảnh một bên hoành kiếm che ở trước mặt chống đối đối phương, một bên nhẹ giọng gọi người phía sau.
“OK ~” Khóe miệng Vu Xá Nguyệt câu dẫn ra, nàng nâng súng, nhắm một con mắt lại, theo động tác của hai người di động nhắm vào.
Vu Tử Nghị thấy vậy, nhanh lên lui về phía sau hai bước xoay người chạy, Vu Xá Nguyệt mặc dù nghe tiếng bước chân, lại cũng không để ý tới hắn. Phản chính hài tử này là của tướng phủ, trốn không thoát.
Dần dần, ống tay áo của nam tử cao gầy bị máu làm sũng nước, không địch lại Ngự Cảnh. Hắn bỗng nhiên ghé mắt thấy Vu Tử Nghị đã thoát hiểm đào tẩu, liền hư hoảng một chiêu muốn ly khai.
Nhưng mà Ngự Cảnh một kiếm bay qua ngăn trở đường của hắn, đồng thời Vu Xá Nguyệt liên tiếp bắn ba lần, cắt đứt phương hướng trước hắn.
Nam nhân kia tựa ở trên cây thở hổn hển, tương đối với Ngự Cảnh, không nói được một lời. Người này một mặt dẹp loạn khí tức, một mặt đem lực chú ý bất động thanh sắc chuyển dời đến trên người Vu Xá Nguyệt.
Nàng mới là lạ, hiện tại Ngự Cảnh mới là đối thủ của hắn a. Vu Xá Nguyệt cau mày, chậm rãi tiến lên dùng súng chỉ vào trán của đối phương.
“Ngươi chờ một chút…” Nam tử kia sợ Vu Xá Nguyệt không một lời nổ súng, xem như là lên tiếng. Thanh âm của hắn khàn khàn trầm thấp, không êm tai, nhưng không thể nói rõ là vị đạo trưởng nào đó, chính là vô cùng dụ dỗ.
“Đứng ngay ngắn ~ chớ lộn xộn!” Vu Xá Nguyệt không kiên nhẫn dùng súng chỉ hắn một cái, “Hiện tại, chúng ta có thể tâm bình khí hòa nói chuyện một chút.”
Ngự Cảnh đạm nhiên thu kiếm hỏi, “Ngươi là ai.”
Nam nhân kia cười lạnh nói: “Ta tự nhiên là sư phụ của Tử Nghị, sư phụ cứu đồ đệ đây không phải là rất bình thường sao. Chẳng lẽ nói ta phải hồi báo một chút với tiểu vương gia?”
Vọng Thư Uyển.com
Sư phụ của Vu Tử Nghị? Vu Xá Nguyệt nhìn về phía Ngự Cảnh, chân thành dò hỏi: “Lão tiểu tử này chính là Thanh Vân? Không phải là phải là một lão đầu sao?” Chênh lệch quá nhiều, chẳng lẽ nói tu tiên tu tiên không thấy già?
Như xưng hô này để sắc mặt của Thanh Vân thay đổi, lúc xanh lúc trắng, thập phần khó có thể nói.
Ngự Cảnh hơi hí mắt, tiếp tục hỏi hắn, “Ngươi đến cùng có mục đích gì.”
Nhưng mà Thanh Vân tựa hồ nghe tựa hồ nghe, tối tăm nói: “Mục đích? Ngươi không ngại nói rõ chút.”
“Ít giả bộ! Vẫn âm thầm giám thị ta chẳng lẽ không phải ngươi sao?” Vu Xá Nguyệt rốt cục nổi giận trước, nàng ngửa đầu dùng sức đặt súng gắt gao trên đầu Thanh Vân cất cao âm lượng, “Lấy Vu Tử Kỳ cùng Vu Tử Minh làm con cờ thí, âm thầm bồi dưỡng Vu Tử Nghị, lén lén lút lút núp ở tướng phủ rình mò? Ngươi muốn nháo thế nào đó là chuyện của ngươi, thế nhưng chớ chọc ta!
Đừng tưởng rằng ngươi làm những chuyện kia ta một chút phát hiện cũng không có!”
Nàng sớm muốn làm như vậy, người này thần bí hề hề, lại nhiều lần hại nàng lo lắng hãi hùng, lửa này nhịn đã lâu.
Đối mặt với cơn tức của Vu Xá Nguyệt, nét mặt của Thanh Vân thập phần kinh ngạc, đại khái không nghĩ tới Vu Xá Nguyệt hiểu rõ nhiều như vậy.
“Nguyệt nhi…” Nàng đang bị vây trong nổi giận một tiếng nữ tử nhu nhu khẽ gọi xen vào vang lên ở sau lưng nàng.
“Ngươi?” Vu Xá Nguyệt còn không có động, Ngự Cảnh lại càng quay đầu nhìn sang. Chỉ thấy hai tròng mắt hắn phóng đại, bỗng nhiên cũng