Hoàng Hậu Nương Nương Đích Năm Xu Đặc Hiệu

CHƯƠNG 319: VÔ GIẢI


trước sau

CHƯƠNG 319: VÔ GIẢI

Editor: Luna Huang
Nhưng thể lực của Vô Mộng chống đỡ hết nổi, rất nhanh lại hôn mê bất tỉnh, lưu lại một đám thân phận đại nhân tôn quý trừng mắt Vu Xá Nguyệt cùng Ngưng nhi, bầu không khí đọng lại vạn phần.

Lúc này thái y vội vã đến, thận trọng nghiêng người từ trong khe hở chen vào phòng. Ngự Cảnh gọi người đưa Vô Mộng đến nội đường cho thái y khám và chữa bệnh.

Thần sắc hoàng đế có chút uể oải cùng bất đắc dĩ nhìn Vu Xá Nguyệt một mắt nói rằng: “Bắt người trước đi.”

Bên ngoài lập tức có thị vệ hưởng ứng, Ngưng nhi phù phù một tiếng quỳ xuống.

Vu Xá Nguyệt lập tức tiến lên che ở trước mặt Ngưng nhi, cãi lại nói: “Hoàng thượng, Vô Mộng công chúa há miệng tùy tiện nói như vậy, còn chứng cớ gì cũng không có chứ. Nếu là như thế này có thể bắt người, vậy Nguyệt nhi cũng có rất nhiều lời muốn nói.”

Đám tần phi theo xem náo nhiệt đều hít một hơi lãnh khí, Ngưng nhi nhanh đi túm váy Vu Xá Nguyệt.

Chống đối như vậy để trong nháy mắt cơn tức của hoàng đế tăng mạnh, “Nhưng Hàn Địa công chúa không đến mức phí lực lớn như vậy hãm hại một tỳ nữ! Minh Nguyệt công chúa đây là nặng nhẹ chẳng phân biệt được?”

“Ai biết Vô Mộng công chúa có nhận lầm người hay là thật có ý kiến gì hay không. Ngưng nhi là người của ta, Vô Mộng công chúa giúp ta biện người, phân minh chính là chỉ ra và xác nhận ta.” Vu Xá Nguyệt một bước cũng không nhường, mũ chụp trên đầu mình rồi.

“Hoàng thượng, người giao cho ta đi.” Ngự Cảnh tiến lên níu cánh tay của Vu Xá Nguyệt lại, đông cứng một bên, cắt đứt câu nói kế tiếp, “Vô Mộng công chúa là huynh muội hai mươi năm của ta, ta sẽ không để cho nàng không duyên cớ bị thương tổn. Hàn Địa bên kia ta sẽ nói, đó là ngoài ý muốn, nghĩ đến cũng sẽ không dẫn phát mâu thuẫn gì.”


Hoàng đế bị Ngự Cảnh chặn, nộ lại khó có thể nói, thái hậu cũng lạnh mặt, “Nguyệt nhi có thể nói vậy ai cũng biết, chuyện này đến cùng ai có thể hoàn thành, cũng có thể định luận.” Lập tức phất ống tay áo một cái xoay người liền đi ra ngoài.

——

Thế nào ra cung Vu Xá Nguyệt đều nhanh không biết, trở lại tư trạch nàng một đường bước đi như bay trở về, Ngưng nhi không dám kéo, chỉ chạy theo phía sau.

Nàng vừa về tới Hải Đường uyển liền đóng kỹ cửa, lôi phiên tương đảo quỹ những công cụ bán thành phẩm ra ngoài, mặc kệ dùng được hay không đều trải đầy đất, sau đó ngồi xổm xuống lựa chọn.

“Tiểu thư…” Ngưng nhi thở hổn hển đẩy cửa ra, thập phần lo lắng gọi nàng.

Vu Xá Nguyệt cầm lấy thuốc màu bắt đầu chọn sắc, nhunge đầu óc lóe lên tất cả đều là ăn ý đạt thành của Vô Mộng cùng hoàng đế…

Vọng Thư Uyển.com
Một tay vỗ vỗ vai của Ngưng nhi, nàng quay đầu lại vừa thấy là Ngự Cảnh, im lặng không lên tiếng tránh đường ra. Sau khi Ngự Cảnh đi vào, hỗ trợ đóng cửa phòng.

“Nàng đang làm gì?” Ngự Cảnh đi tới bên cạnh thân nàng, từ trong tay nàng rút sợi dây cùng kéo ra.

Vu Xá Nguyệt ngửa đầu nhìn hắn một cái, cười hỏi: “Không muốn ta nghiệm chứng cho ngươi xem một chút?”

“…” Ánh mắt của Ngự Cảnh phức tạp, hắn đưa tay kéo Vu Xá Nguyệt từ dưới đất lên ôm, như đồng ý : “Ta tiễn nàng về.”

Mắt Vu Xá Nguyệt chuyển động một cái, “Không phải nói thái tử Hàn Địa sẽ không che chở nàng sao, ngươi nỡ để nàng mạo hiểm?”

“Đưa đến bên người Vô Niệm tổng sẽ không xảy ra chuyện. Chỉ cần chúng ta nhanh một chút ——”

“Ngươi bớt đi!” Vu Xá Nguyệt phiền táo đẩy Ngự Cảnh ra, “Thẳng thắn ngươi cứ việc nói thẳng sợ ta thiết kế nàng cho xong.”

Đây là một bộ sách võ thuật đại bộ phận nữ tính đều biết, ra vẻ hỏi vấn đề a, trên thực tế là vấn đề b. Hiển nhiên Ngự Cảnh chỉ nhìn thấy vấn đề a…

“Nguyệt nhi, cái này cũng chỉ có thể chứng minh trong các ngươi có một người thiết kế mà thôi, nhưng cái đó ra không có gì cả.” Ngự Cảnh đưa tay một lần nữa kéo nàng.

Nhưng Vu Xá Nguyệt tách ra một bước, đề cao âm lượng, “Mà thôi? Tài nghệ này của ta người nào không biết, cơ quan xảo thuật, dịch dung đổi mặt, ta làm còn thiếu sao? Ai không đoán Ngưng nhi là ta điều khiển! Ngươi rốt cuộc là bảo vệ ai!”

Ngự Cảnh cau mày, “Ta

biết nàng ta là tính cách gì sẽ làm ra cái gì.”


Nói như vậy có điểm ba phải cái nào cũng được, Vu Xá Nguyệt nghe không hiểu Ngự Cảnh đây là tin tưởng nàng là vô tội, hay vẫn tin tưởng Vô Mộng nói là sự thật.

“Ngươi minh bạch nên ngươi muốn cho ta ngậm bồ hòn. Ngự Cảnh, trước ta còn thật không có phát hiện, nguyên lai chúng ta một khi đối trì, ngươi là muốn che chở nàng.” Vu Xá Nguyệt nói liền cười, “Ở tướng phủ, ta nếu là không phá người khác, người khác sẽ phá ta, không phải là dựa vào chút tay nghề đó ta đều chết mấy trăm lần! Bây giờ để ta thiện lương một chút phải không? Dựa vào cái gì a?”

Ngự Cảnh có chút luống cuống, nói: “Đây là một lần cuối cùng, ta sẽ không để cho Vô Mộng dính vào trong chúng ta, ta để cho nàng ly khai.”

“Ngươi không có sau này nữa, cút cút cút.” Vu Xá Nguyệt táo bạo tiến lên đẩy hắn, đuổi người ra ngoài, sau đó cách cửa nộ kêu: “Xử lý xong chớ tới gặp lão tử!”

——

Trong cung thái y tra ra Vô Mộng là bị nội thương, cần an tâm tĩnh dưỡng, sau đó đã bị Ngự Cảnh nhận về tư trạch.

Chừng năm ngày sau, cửa phủ đệ của tư trạch Ngự Cảnh.

Vu Âm Nhi tay cầm giỏ trúc, vừa mới đi qua ngõ nhỏ, đã nhìn thấy mấy chiếc xe đậu ở đó, chuẩn bị xuất hành. Cước bộ của nàng dừng lại, chạy đến hai bên trái phải phía sau cây nhìn quanh. Chỉ chốc lát sau thì có một nam một nữ đi ra.

Trên người Vô Mộng có thương, còn hiếm thấy mặc màu hồng nhạt, sắc mặt tái nhợt, Ngự Cảnh đứng ở sau lưng nàng bung dù.

Vọng Thư Uyển.com
Vô Mộng gần đến giờ lên xe quay đầu lại liếc hắn một cái, “Cảnh ca ca, ta đây là thật hoàn toàn bị ngươi từ bỏ a.”

Ngự Cảnh bình tĩnh nói: “Đây không tính là phải, ngươi tới chỗ Vô Niệm trước đi.”

Khóe miệng Vô Mộng tà tà cong lên, làm như trào phúng, “Ngươi vốn không phải người sẽ bị mỹ sắc mê hoặc.”


“Ta đối với lòng của nàng có tính toán, lần đầu tiên ta đã cùng ngươi nói rõ.” Ngự Cảnh nói, đưa dù ra trước đưa tiễn.

Nhưng Vô Mộng không có nhận lấy, nàng cúi đầu thất thần chỉ chốc lát, bỗng nhiên lại ngẩng đầu, tiến lên một bước nhào vào trong lòng Ngự Cảnh, xa xa mồm của Vu Âm Nhi không tự chủ há to.

“Vô Mộng.” Ngự Cảnh lạnh giọng gọi nàng, nhưng là chưa đẩy ra.

“Ngươi nếu là tin nàng liền làm như vậy đi, sớm muộn gì cũng sẽ hối hận.” Sau đó nàng từ trong lòng Ngự Cảnh ra, chuyển thân lên xe ngựa.

——

“Tiểu thư.” Trong Hải Đường uyển, Ngưng nhi tội nghiệp đưa hoa quả qua.

Vu Xá Nguyệt vừa nhìn nàng liền biết nàng nghĩ gì, vì vậy vỗ vỗ đầu của Ngưng nhi nói: “Được rồi, đừng để ý.”

Ngưng nhi nhếch miệng cúi đầu nói: “Bên ngoài, bên ngoài truyền cái gì cũng có, lần này là Ngưng nhi gây phiền toái cho tiểu thư rồi.”

“Đâu phải ngươi rước lấy, đổi thành Ti Ti Tiểu Linh bất kỳ một cái nào ở bên cạnh ta, cũng là bị nàng chỉ ra và xác nhận.”

Nơi này có một tiền đề vô giải, đó chính là bất luận kỳ quái, không hợp, quỷ dị hãm hại gì, có thể giải thích có thể giải thích Vu Xá Nguyệt nàng thủ pháp cao siêu, cái gì cũng có thể làm. Nàng trước bằng vào cái này áp chế người khác, bây giờ là bị người khác cầm lấy điểm này áp chế bản thân. Vô Mộng bị thương hầu như không nói gì, nhưng đủ để nhiễu nàng phiền táo bất kham. Trong cung phỏng đoán đều không nói, để chiến tranh lạnh với Ngự Cảnh mới là thất bại lớn nhất.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện