Hoàng Hậu Nương Nương Đích Năm Xu Đặc Hiệu

CHƯƠNG 70: LẤY ĐỒ NHỎ NHỚ NỢ CŨ


trước sau

CHƯƠNG 70: LẤY ĐỒ NHỎ NHỚ NỢ CŨ

Editor: Luna Huang

Vu Xá Nguyệt diện vô biểu tình, nàng vươn tay, một ngón tay hất móng vuốt của Vu Tịnh Hoa ra. Vu Tịnh Hoa vốn còn dùng lực phân cao thấp với nàng, nhưng không nghĩ tới kính nhi tay của Vu Xá Nguyệt lớn kinh người, nàng dĩ nhiên hoàn toàn không cách nào phản kháng.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Vu Tịnh Hoa, Vu Xá Nguyệt nắm tay nàng, giơ lên trước mắt nói: “Nhị tỷ tỷ, đầu óc làđồ tốt, ta khuyên ngươi chừa chút. Đồ là ta thắng, nếu như tiểu vương gia nguyện ýđổi với ra, ta tự nhiên cũng sẽđồng ý. Bất quá chuyện này cùng nhị tỷ tỷ ngươi không có quan hệ gì. Vẫn là nói… Hạ tràng gìđó của Xuân Đào, ngươi quên mất quên mất?”
Đề cập Xuân Đào, Vu Tịnh Hoa rốt cục bị chọt trúng chỗđau. Cũng là bởi vì Vu Xá Nguyệt… Di nương phải bot Xuân Đào a!
Trước mắt Vu Xá Nguyệt toàn bộ cười vô hại, mang theo trêu chọc nói: “Đoạn thời gian trước nhị tỷ tỷ cấm túc vẫn rất thư thái, thoải mái đều không nhớ rõ có chút chuyện này.”
“Ngươi ——” Nàng làm sao có thể không nhớ rõ, cảđời nàng đều nhớ Vu Xá Nguyệt nhục nhã nàng!

Vu Xá Nguyệt chậm rãi buông tay ra, Vu Tịnh Hoa bỗng nhiên lấy tay về, hoảng sợ giấu ở sau người, cả giận nói: “Ngươi muốn như thế nào!”
“Chắc là nhị tỷ tỷ muốn như thế nào mới đúng. Nếu như tỷ tỷ vẫn là khăng khăng một mực, muội muội ta không ngại mỗi ngày tùng tùng gân cốt cho tỷ tỷ ~”
Vu Tịnh Hoa tức giận, nhưng nàng nhớ tới ngày đó bị Vu Xá Nguyệt đè xuống đất…. Mỗi khi nghĩđến chỗ này, nàng cũng nàng cũng phẫn hận muốn giết người. Nàng kiệt lực hạ giọng, tức giận nói: “Ta chỉ bảo ngươi trả lại đồ! Nếu không cho ta, ta đi trả! Ta đây là vì muốn tốt cho ngươi, miễn cho sau này chết như thế nào cũng không biết! Ngươi lúc đầu đối với ta như vậy, ngươi đây là lấy oán trảơn!”
Hai tay Vu Xá Nguyệt ôm ngực, khi nàng không nhìn được hàng, thủy tinh bao nhiêu tiền, khối hoàn bội này đủ nàng nửa đời sau ăn sung mặc sướng! Nàng lắc đầu liên tục nói: “Nhị tỷ tỷ a, ngươi nói ngươi nói đến cùng tâm không chột dạ? Ta xem tiểu vương gia thật thích thủy tinh, ngươi thực sự là muốn câu dẫn hắn, không bằng đem của ngươi đưa cho hắn làđược. Nói không chính xác tiểu vương gia nhất vui vẻ, còn có thể thưởng ngươi một khuôn mặt tươi cười ~ cũng đừng ở ta nơi này tìm cảm giác tồn tại. Vô dụng ~”
Nàng nói, dẫn Ngưng nhi xoay người rời đi. Vu Tịnh Hoa không dám động thủ lần nữa, tức giận đến cố sức giậm chân một cái “Hảo, không nghe khuyên bảo đúng không! Sau này ngươi cũng đừng hối hận!”
Vu Tịnh Hoa cắn răng nghiến lợi trừng mắt bóng lưng Vu Xá Nguyệt, chờ xem, tất cả chuyện này…cũng sẽđòi về gấp đôi!
——
Bên kia, mọi người đãđến chỗ ném thẻ vào bình rượu, nhưng Vu Lưu Vân vẫn là ngồi ở chỗ cũ, cùng Khương Doanh uống trà. Vu Xá Nguyệt đều không đi chơi, Khương Doanh tự nhiên cũng mất hăng hái.
Khương Doanh đứng xa xa nhìn Vu Xá Nguyệt cùng Vu Tịnh Hoa tách ra, quay đầu xuy cười một tiếng với Vu Lưu Vân, “Trước đây thật đúng là không nhìn ra, thứ nữ nhà ngươi mỗi một người đều cất giấu tàng trữ a, có thể sánh bằng nhà của ta chịu đòn sẽ không lên tiếng sinh ra thú vị.”
Vu Lưu Vân cười lạnh một tiếng, “Ta mỗi ngày nhìn các nàng chỉ cảm thấy ác tâm mà thôi, ngươi còn cảm thấy cao hứng? Nếu là ngươi cảm thấy thú vị, vậy cho ngươi chơi.”
Mắt Khương Doanh lóe lên, tựa hồ là nghĩ tới chỗ tốt, “Tốt, là ngươi nói.”
“Ân, là ta nói ~ tặng ngươi.” Vu Lưu Vân câu dẫn ra khóe miệng, ý vị thâm trường cười.
——
Vu Xá Nguyệt dẫn Ngưng nhi, càng phát đi hướng xa xôi. Bên này thảm thực vật rậm rạp, trên bầu trời bỗng nhiên thổi qua một mảnh mây che kín mặt trời, nhiệt độ không khí trở nên sâm lạnh.
Ngưng nhi vẫn thấp thỏm trong lòng theo nàng, Vu Xá Nguyệt cảm giác được, Ngưng nhi từ lúc nhìn thấy Khương Doanh, nàng vẫn đang sợ.
Đi hồi lâu, Vu Xá Nguyệt đột nhiên hỏi: “Họ Khương chính là ai.”

Ngưng nhi

cúi đầu đáp: “Là chất nữ của đại phu nhân, Khương Doanh.”
Vu Xá Nguyệt dừng cước bộ, nàng quay đầu nhìn lại Ngưng nhi, chính sắc hỏi: “Nàng trước đã làm gì với chúng ta?”
Sắc mặt Ngưng nhi trắng bệch, tiểu thư rốt cục vẫn phải hỏi nàng. Ngưng nhi cúi đầu nàng suy nghĩ một chút, hình dung một câu: “Đã làm rất nhiều, Khương Doanh không tới, đại tiểu thư là dễ nói chuyện nhất quý phủ. Khương Doanh nếu đã tới, đại tiểu thư chính làđáng sợ nhất quý phủ.”
Vu Xá Nguyệt, hiểu rõ “Các nàng xúm lại đã làm không ít chuyện tốt.” Cho nên mới cho ngươi sợ như thế.
Trong lòng Ngưng nhi căng thẳng, cố sức nắm bắt góc áo nói: “Vâng.”
“Tỉ như.”
Ngưng nhi nghe vậy thở sâu, Vu Xá Nguyệt cũng cũng không vội giục, lẳng lặng chờ nàng.
Qua một lát, Ngưng nhi mới mở miệng nói: “Kýức Ngưng nhi khắc sâu nhất là… Có một ngày, Khương Doanh sang đây xem lão phu nhân. Nàng vàđại tiểu thưđến viện tìm chúng ta, Khương Doanh nói muốn mang tiểu thư ngươi đi chơi. Doãn di nương ngăn thế nào cũng không được, tiểu thư bị nàng cứng rắn lôi đi. Sau lại ta cùng với Doãn di nương tìm hơn nửa ngày, mới nhìn thấy…”
“Thấy cái gì?”
“Tiểu thư cùng ba sai vặt trong rừng cây hậu trù, mấy sai vặt một bên dùng mộc côn xua đuổi tiểu thư, ở bên trong chận tiểu thư, còn, còn một bên cởi y phục…muốn…”
Ngưng nhi có chút nói không được nữa, viền mắt nàng đỏ bừng hầu như muốn khóc lên, lúc đầu tràng cảnh còn xoay quanh trong đầu, rõ ràng ở trước mắt.

“Sau đó thì sao?” Âm điệu của Vu Xá Nguyệt vẫn là bình tĩnh như vậy, bình tĩnh cho người sợ.
“Ngưng nhi cùng di nương chạy tới túm tiểu thư, nhưng mấy sai vặt lại nói, muốn Doãn di nương hầu hạ bọn họ, nếu không… Đi ra ngoài nói với người khác nói, nói tiểu thưđã… Cái kia.”
Ngưng nhi nói, rốt cục khóc lên, nàng sợ hãi Khương Doanh, bởi vìđây cũng chỉ là một trong những trò chơi trong số các trò chơi mà thôi. Nữ tử vẫn cười ha hả với ngươi kia, tựu như rắn rết một dạng, luôn luôn sẽ có thời gian nhớ tới ngươi mà hạ thủ.
“Tiếp tục, nói xong a.” Vu Xá Nguyệt giục nàng.
“Doãn di nương bảo Ngưng nhi mang theo tiểu thư trở lại, phía sau, ta cũng không biết.” Ngưng nhi nói, lại gấp giải thích: “Tiểu thư, sau chuyện ba người kia toàn bộđều không thấy! Ngưng nhi cũng từng nghĩ muốn báo thù, cùng lắm thì một mạng của ta đổi ba mạng. Sau đó ta có hỏi qua di nương, di nương cái gì cũng không chịu nói. Nói chung những người đó chính là tiêu thất! Ngưng nhi cũng không biết bọn họ có phải bị Khương Doanh đưa đi hay không…”
“…”
Thấy Vu Xá Nguyệt đã không nói, Ngưng nhi bỗng nhiên quỳ xuống “Tiểu thư, chuyện này mấy người cũng bị mất, hơn nữa qua đi lâu như vậy, Ngưng nhi cảm thấy không cần thiết nói. Tiểu thư ngươi sau này cách Khương Doanh xa một chút đi! Đại tiểu thư không tìm phiền phức cho ngươi, chỉ là bởi vì tính cách của đại tiểu thư coi như tốt, có Khương Doanh ở chỗ này, tiểu thư sợ rằng sẽ thua thiệt.”
Vu Xá Nguyệt đưa tay, một tay lấy lôi dậy Ngưng nhi, “Người trong chuyện đó cũng không tính là mất hết, Khương Doanh không phải là còn sống sao, Vu Lưu Vân không phải là còn sống sao. Ngưng nhi ngươi nhớ kỹ, chúng ta cùng người của tướng phủ, là tử thù.”
Ngưng nhi mím thật chặt môi, dùng sức gật đầu.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện