Hoàng Hậu Nương Nương Đích Năm Xu Đặc Hiệu

CHƯƠNG 86: HOÀN BỘI


trước sau

CHƯƠNG 86: HOÀN BỘI

Editor: Luna Huang

Vu Xá Nguyệt đã uống bao nhiêu, hai gò má nàng ửng đỏ, sóng mắt đều nhộn nhạo vằn nước, Trầm Nhan Hoan so với nàng cũng không có tốt, cũng là thần sắc mê ly chút. Ngưng nhi đã từng nghĩđến khuyên nhủ, bất quá bị Tiên Quả ngăn cản.
Hai người này tuy rằng trên mặt có chút men say, nhưng ý thức coi như thanh tỉnh, chỉ bất quá người có chút phiêu mà thôi. Căn cứ kinh nghiệm kiếp trước của Vu Xá Nguyệt, các nàng uống được cái lượng này cũng không xê xích gì nhiều.
Bất quá Trầm Nhan Hoan lại muốn hai vò, Vu Xá Nguyệt muốn cự tuyệt, kết quả há miệng mà bắt đầu nấc. Quên đi… Uống thì uống đi, nàng cũng bịđè nén hơn một tháng, ngày hôm qua tất cảđều là chuyện này, ngày mai cũng tất cảđều là chuyện này, ngày hôm nay có thể cái gìđều không muốn.
Trầm Nhan Hoan cười ha hả nghiêng về một phía đổ rượu, một bên truy vấn chuyện của Ngự Cảnh.
“Ai, bội thắt lưng của tiểu vương gia là thế nào đưa cho ngươi a?”
Vu Xá Nguyệt thích Trầm Nhan Hoan, hơn nữa uống rượu uống được rồi, liền cùng nàng nói đến chuyện thọ yến.

“Sách ~” Trầm Nhan Hoan nghe xong một hồi, vẻ mặt như cóđiều suy nghĩ. Nguyên lai chỉ là như vậy, nàng trước còn vẫn cho là Vu Xá Nguyệt cùng Ngự Cảnh có quan hệ không bình thường gì.
Vu Xá Nguyệt tức giận nói: “Thế nào, ngươi cũng hiểu được Ngự Cảnh có bệnh đúng không.”
“Quả thực không thích hợp, nhưng các ngươi lại không thù, không nên a.”
Trầm Nhan Hoan uống vài hớp rượu lại cùng Vu Xá Nguyệt bát quái nói: “Ai ngươi không biết chứ ~ tiểu vương gia Ngự Cảnh đây chính là tình nhân trong mộng của bao nhiêu cô nương a ~ ta còn tưởng rằng ngươi và Ngự Cảnh có quan hệ ~ kết quả… Thực sự làđáng tiếc.”
“Là hắn?” Vu Xá Nguyệt thiêu mi “Còn nhiều người thích như vậy?”
“Đương nhiên! Nhớ năm đó ta cũng nhớ thương hắn một đoạn thời gian, sau lại ta quan tâm cái khác. Bất quá nói thật, sau này hắn là Vương gia của Long Phục quốc a, mẫu thân hắn là công chúa Hàn Địa, hoàng thượng của Hàn Địa cũng có thể thích hắn! Huống hồ, hắn lại có mỹ lại có tài, ngoại trừ thái tử, cô nương Khai Nam muốn gả cho Ngự Cảnh chắc là nhiều nhất.”
“Các nàng điên rồi sao? Người đẹp ta không phản đối, có tài tình?” Vu Xá Nguyệt thập phần hoài nghi một đống ba la ba la này của Trầm Nhan Hoan rốt cuộc là thiệt hay giả, “Tài tình ta nhìn không ra, phân minh chỉ là có chút rỗi rãnh thôi.” Hơn nữa nàng còn không có nâng nửa đêm chuyện nửa đêm leo tường!
“Đều biết túi da vật ngoài thân, động lòng người cũng đều quan tâm. Ta đã không quan tâm a~ ai không thích đẹp mắt —— ai đúng rồi, ngươi biết hoàn bội là cóý nghĩa gì không?” Trầm Nhan Hoan cũng rõ ràng rượu mời.
Lòng hiếu kỳ của Vu Xá Nguyệt bị câu, tiến tới hỏi nàng: “Cái ý nghĩa gì? Người thừa kế gia tộc? Cái chìa khóa mở ra bảo tàng?” Nếu như là như vậy nàng liền không cầm nữa!
“Đầu óc này của ngươi cũng thật nhiều nghĩ cách ——” Trầm Nhan Hoan càng nói càng nhiều “Đại đa số người đều biết Ngự Cảnh thường xuyên một thân bạch y, thụđịch vi khí(Luna: sáo làm vũ khí), hoàn bội bên hông. Sở dĩ mấy thứđồ này hầu như chính là chiêu bài đặc điểm của tiểu vương gia. Thế nhưng có rất ít người biết, hoàn bội kỳ thực còn có một cái, là thê tử ngày sau tiểu vương gia muốn tặng.”
“Ân?” Vu Xá Nguyệt cảm giác mình uống quá nhiều, nàng bắt đầu óc của mình óc của mình.
Trầm Nhan Hoan thần thần bí bí nói: “Có người nói cùng hoàn bội một đôi, là một viên bội, khổ là vừa hoàn bội lắp vào viên bội. Ngươi biết, ‘ Viên bội’ hài âm ‘ Nguyên phối’ không ~ mẫu thân của Ngự Cảnh mẫu thân công chúa Hàn Địa, thứ này cũng là Ngự Cảnh sinh ra thì bên Hàn Địa đưa tới. Lúc đó sứ giảđến tặng lễ, triều thần đức cao vọng trọng đều ởđây. Bất quáđã nhiều năm như vậy, hiện tại đồng lứa chúng ta cũng không có mấy người biết đến. Ta cũng nghe cha ta nhắc qua ~ Vu Lưu Vân vậy cũng rõ ràng đi.”
Bỗng nhiên, Vu Xá Nguyệt đã cảm thấy hoàn bội trong lòng thập phần phỏng tay. “Sách, ta đây hình như là làm chuyện không tốt a!” Trách không được đêm qua Ngự Cảnh lại

đến tìm phiền phức! Nếu như không phải là Hàn Y tới, nàng phỏng chừng đã bị bóp chết đi! Tiểu tử kia vốn là không rõ muốn hạ thủ với mình, hiện tại lại đoạt đồ trọng yếu của hắn… Phỏng chừng hắn chính có kế hoạch giết bản thân thế nào đi!
Trầm Nhan Hoan trêu đùa nàng, “Hoàn bội này của ngươi chắc là nam tửđeo, viên bội mới là nữ tử dùng. Ngươi đoạt còn chưa tính, tiểu vương gia quyền cao chức trọng thật sự là không có cách chơi xấu nào khác. Nhưng ngươi còn muốn mang đồ của người ta đi cầm… Nếu ta nói, ngươi không bằng trả lại cho hắn, để hắn thiếu người một cái nhân tình?”
“Ta đây mất mặt nhiều a! Hơn nữa cũng không phải ta khiêu khích hắn… Ngươi nói, hắn có thể kế hoạch tới giết ta hay không?”
Lo lắng của Vu Xá Nguyệt là cóđạo lý, khi các nàng cùng xuất hiện Ngự Cảnh cũng đã tới một lần rồi a! Lần kia sợđến nàng quả thực muốn chết! Hiện tại lương tử thực sự là càng kết càng lớn.

Đáng trách chính là nàng hiện tại ai ai đánh không lại, một phế vật.
Trầm Nhan Hoan cũng có chút lo lắng, “Ai, ta cảm thấy cũng không đến mức giết ngươi. Có thể coi là hắn e ngại mặt mũi làm bộ nguyện thua cuộc, hoàn bội này dù sao thập phần trân quý, hắn vạn nhất ghi hận ngươi, chuyện khác ngáng chân ngươi…”
“Quên đi!” Vu Xá Nguyệt đổ một hớp rượu vào miệng, có câu nói: Tiên liêu nhân tiện!
(Luna: Người chọc ghẹo người trước là tiện)
Nàng nắm chặt thời gian làm đồ, đến lúc đó làm xong hết cừu oán của “Vu tam tiểu thư”, xa chạy cao bay! Quản hắn ai là ai!
——
Trong Ngự vương phủ, Ngự Cảnh tiễn thái tử Tân Ngư rời đi, sắc trời đãđen.
Hắn mệt mỏi xoa xoa cái trán, thái tử thực sự là càng ngày càng không dễ gạt gẫm a.
Chờđã lâu ở ngoài cửa A Ly cung kính nói: “Chủ tử, đã dò thăm rồi, Vu tam tiểu thưở Hoành Phong tửu quán.”
Ngự Cảnh dừng động tác nói: “Đi thôi, chúng ta đến đó.”
Hắn suy tư, vừa lúc ở bên ngoài đuổi kịp nàng, chạm mặt, xử lý tốt hoàn bội cùng sự kiện kia vào hôm nay. Nghĩ lần trước tìm đến viện tử nàng, nàng cũng kích động không có cách thật dễ nói chuyện nào khác.
Hôm nay không đi, không biết lần sau khi nào mới có cơ hội.

Ngự Cảnh cùng A Ly ra cửa đồng thời hai mỗ nhân cũng rốt cục đỡ nhau đứng dậy.
Trầm Nhan Hoan lung lay lắc lưđứng không vững, Vu Xá Nguyệt cùng Ngưng nhi liền đỡ nàng. Tiên Quả vội vàng xuất ra túi tiền gọi tiểu nhị qua đây tính tiền.
Vu Xá Nguyệt nhìn bên ngoài một chút, sắc trời đã hơi có thấy ám, liền lo lắng nói: “Cũng không biết Lâm Kỳ Văn kia có thểở phụ cận len lén chận ngươi hay không a. Nếu không ta tiễn ngươi về?”
Trầm Nhan Hoan say cười xua tay, “Không có việc gì, chận cũng không có việc gì, ta và Tiên Quả từ hậu trừ ra ngoài, ai cũng nhìn không thấy.”
“Tốt lắm, ngươi trên đường cẩn thận.”
Vu Xá Nguyệt đưa nàng đến tầng trệt, Trầm Nhan Hoan lôi kéo tay nàng dặn dò: “Ai, ngươi cũng uống nhiều rượu, cũng về sớm một chút đi. Cũng đừng ởđi bên ngoài.”
“Ta biết.”
Trầm Nhan Hoan tỉnh táo tương tích, lại nói thật nhiều với Vu Xá Nguyệt lúc này mới lưu luyến tiêu sái rời đi. Sau đó, Vu Xá Nguyệt cùng Ngưng nhi từđại môn đi ra ngoài.
Trên đường người cũng ít, mùa hạ chạng vạng tối gió mát cũng không mát mẻ, Vu Xá Nguyệt có chút ảm đạm. Nàng nhéo nhéo mi tâm, sau này cũng không thể uống như thế nữa.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện