CHƯƠNG 94: NHÂN LOẠI NGU XUẨN
Editor: Luna Huang
Phủ y vừa tiến đến nhìn thấy Thanh Hạnh nằm dưới đất, không nói hai lời mang theo dược sương trước hết chẩn trị cho Thanh Hạnh.
Lão phu nhân ngạc nhiên chỉ vào bọn họ, “Này, này…”
Vu Xá Nguyệt lập tức thừa nhận, “Phủ y là Nguyệt nhi bảo Ti Ti đi thỉnh, lúc tiến viện ta thấy Thanh Hạnh như vậy cũng không biết là có thể sống hay không, liền cùng Ti Ti nói đi trước mời tiên sinh. Vạn nhất có thể cứu trở về chẳng phải là rất tốt sao.”
Một phần xấu hổ lan tràn ở trong không khí, Triệu di nương nhắm mắt lại nói: “Ai, xấu hổ.”
Tuy rằng nói ra khỏi miệng chỉ có Triệu di nương, nhưng những người khác sao không phải lúng túng. Bọn họ tiến viện quang cố tìm có quỷ quái quấy phá hay không, thậm chí cũng không có chúý trong viện này vốn là còn tỳ nữ của nàng.
Vưu kì Vu Tịnh Hoa cùng Mạnh Như Tuyết, tựa hồ làđánh đòn cảnh cáo đả mông. Mới vừa rồi hai người này mỗi người vì Thanh Hạnh khóc chết đi sống lại còn muốn đòi công đạo, căn bản là không có nghĩ phải cứu nàng a.
Vu Tịnh Hoa trợn mắt hốc mồm nhìn chằm chằm Vu Xá Nguyệt, sắc mặt của Bạch Liên lúc này là tái nhợt như giấy dầu, chuyện này phát triển hoàn toàn với nàng nghĩ a! Đây là có chuyện gì, tử thi này đến cùng đi đâu a!
Phủ y tra xét một phen, rất nhanh liền kết luận nói: “Trúng Long Cân hương, hút vào dần dần đình chỉ hô hấp. Bất quá bây giờ còn có thể cứu sống. Ai…Hãn Ngưu thảo đâu?” Trong rương hắn lục tới soát lui cũng tìm không được.”
“Chỗ bần đạo có chút dùng để làm phép.” Vịđạo sĩ kia bỗng nhiên tiến lên hỗ trợ.
“Đa tạ.” Phủ y nhận lấy, nhanh lên xé nát phối dược.
Đạo sĩ lau mồ hôi lạnh trên trán nói: “Khách khí, bần đạo mới vừa rồi cũng có thể liếc mắt nhìn nàng còn sống hay không.” Đạo sĩ kia cũng không dễ dàng, vẫn bị lão phu nhân đè nặng Mạnh Như Tuyết thúc giục, cũng đã mất đi lực phán đoán.
Phủ y khuyên giải an ủi hắn, “Người không chuyên công y thuật, khả năng tra xét cũng vẫn là không phân rõ.”
Thấy hai người này bắt đầu cứu trị Thanh Hạnh, trong lòng Vu Tịnh Hoa khẩn trương, nàng chặt chẽ nhìn chằm chằm phủ y cùng đạo sĩ bận việc, không biết là hy vọng nàng chết hay hy vọng nàng sống.
Cùng biểu lộ quái dị của Vu Tịnh Hoa, Mạnh Như Tuyết cũng đầy mặt mừng rỡ, mặc kệ thế nào nàng là coi trọng Thanh Hạnh. Vu Xá Nguyệt cảm thấy phản ứng của đôi nương nữ này như thế, thật đúng là thú vị.
Ngay lúc trị liêu Thanh Hạnh, Vu Xá Nguyệt ngã xuống Bạch Liên hỏi: “Ngươi thấy nàng ngã xuống, liền biết nàng là chết? Khí trời nóng như vậy, bình thường không phải nên cho là nàng bị cảm nắng sao? Ngươi thế nào không tìm người cứu nàng.”
Bạch Liên thập phần sợ, nàng đã cảm thấy Vu Xá Nguyệt tựa hồ làđã nắm bản thân trong tay, sợ hãi nói: “Ta, ta là bị sợ hãi, nghĩ lầm nàng là…”
Vu Xá Nguyệt tiếp tục truy vấn, “Ta sáng sớm đi ra đến Ngưng nhi cũng không mang theo, nàng cũng không biết ta đi chỗ nào, ngươi làm sao sẽ biết đi xa như vậy tìm chúng ta.”
Nàng hỏi lên như vậy, mọi người rốt cục đã nhận ra sai. Vu Hàn Thiên chỉ cảm thấy là bị một tỳ nữ làm rối, hắn hắn một bước hất Bạch Liên xuống mặt đất, giận dữ hỏi nàng “Hôm nay ngươi nếu nói không rõ, theo tội danh lấn chủ xử trí ngươi!”
Vu Tịnh Hoa cũng là lại càng hoảng sợ quên khóc mất, Vu Âm Nhi trốn ở phía sau Triệu di nương.
Bạch Liên quỳ trên mặt đất bụm mặt khóc ròng nói: “Nô tỳ không có a! Nô tỳ hôm qua chợt nghe thấy bên kia lập đài… Thế mới biết phương hướng. Vừa Thanh Hạnh ngã xuống, còn tưởng rằng nàng là bất ngờ chết a! Nô tỳ không phải cốý không cứu a!”
Vu Xá Nguyệt quay đầu lại hỏi phủ y: “Tiên sinh, Thanh Hạnh còn có thể sống chứ.”
Phủ y một bên phối dược một bên gật đầu, “Chắc là sẽ từ từ chuyển biến tốt đẹp.”
Vu Xá Nguyệt cười ý vị thâm trường, “Vậy thật sự là quá tốt! Chờ Thanh Hạnh tỉnh, trực tiếp hỏi nàng là ai đã hạ thủ thì tốt rồi. Còn tìm cái quỷ a thần a gì, phân minh chính là người làm!”
Bạch Liên một cái té trên mặt đất, thân thể run dữ dội hơn. Như