Hoàng Hậu Nương Nương Đích Năm Xu Đặc Hiệu

CHƯƠNG 96: KỲ LÂN CÙNG YÊU MA


trước sau

CHƯƠNG 96: KỲ LÂN CÙNG YÊU MA

Editor: Luna Huang

“Ngươi lớn mật!” Lão phu nhân giận tím mặt, “Chủ tử làm sao đối đãi nô tài không cần ngươi tới chỉ trỏ!”
Bạch Liên sửng sốt, nàng chỉ thấy Vu Tịnh Hoa sau lưng lão phu nhânđã tuyệt vọng nhắm mắt lại, bỗng nhiên nhận thấy được sự tình sai. Lẽ nào đồ trong cái hộp kia không phải là căn cứ chính xác Vu Xá Nguyệt giả thần giả quỷ sao?”
Vu Xá Nguyệt cười cười, “Ta nghĩ mọi người cũng đều nhìn thấy, trong phòng ta không có gì cả. Thường ngày ta chỉ thích xem sách, lúc rảnh rỗi điêu một chút đỗ gỗ mà thôi, tượng điêu khắc gỗ cũng đều là thần thúđiềm lành, làm sao sẽ thành các loại quỷ quái.”
“Cái gì… Thần thúđiềm lành?” Bạch Liên ngạc nhiên, nàng chưa từng thấy qua Vu Xá Nguyệt làm thần thúđiềm lành gì a! Hơn nữa, có một ngày nàng còn phân minh nghe Ngưng nhi oán giận Vu Xá Nguyệt, nói nàng làm gìđó quá mức dọa người! Làm sao sẽ biến thành thần thúđiềm lành?
Vu Xá Nguyệt nói: “Những người này đều là phụ thân gọi tới, vậy nhất định đều là tin được, nói vậy ta chỗ này nhất định là không có vấn đề gì chứ. Bất quá ta vừa cũng nói, chỗ Bạch Liên cũng phải soát, nếu như lục soát không chứng minhđược là Bạch Liên hạđộc thủ, vậy liền xem ra là hung thủ làđược.”

Lão phu nhân hờ hững gật đầu.
Khương Tình Tuyết thở dài không nói, nếu như ngày ấy tin tức Bạch Liên cùng nàng đều là thật, vậy Vu Xá Nguyệt nhất định là một người cực kỳ thông minh, nàng đại kháiđã biết kết quả của việc ngày hôm nay.
Bạch Liên sớm đã thành bị xoay đến rối, thật lâu không nói nên lời.
Vu Hàn Thiên khoát tay nói với mấy tỳ nữ sai vặt: “Đi soát.”
Lập tức, hai tỳ nữđi tới soát người Bạch Liên, những người khác đi lục soát gian phòng.
Căn phòng của Bạch Liên ngay trong viện tử dựa vào địa phương tường vây, mấy người kia đi vào chỉ chốc lát sau, chợt nghe bên trong truyền đến một tiếng “Ai nha!”
Bạch Liên đang bị soát người vừa nghe liền kinh hoảng, vội vàng nói: “Làm, làm sao vậy?”
Rất nhanh, mọi người chỉ thấy mấy tỳ nữ hốt hoảng chạy ra, hai sai vặt phía sau cùng nhau lôi thứ gìđen thui ra ngoài. Mấy người ởđây đều là kinh ngạc không thôi, cư nhiên thật là Bạch Liên có chuyện?
Một tỳ nữđã chạy tới quỳ trên mặt đất, hai tay dâng một đoàn vải trắng: “Lão gia, đây là trong phòng Bạch Liên tìm được, mặt trên có vịđạo.”
Vu Hàn Thiên lấy vải trắng, phát hiện mặt trên có chút ô tí, mở ra xem bên trong có dược bọt màu vàng lẻ tẻ tung ra.
Sau khi thấy Bạch Liên hỏng mất hét lên một tiếng, nàng rõ ràng đã vứt vào trong bụi hoa a, nàng là dựđịnh xong việc đi lất! Làm sao sẽ, làm sao sẽ trở về trong phòng mình!
Đồ mấy sai vặt cũng kéo đến, Vu Hàn Thiên ném vải trắng xuống đất, nhanh đi ra phía trước, một tay xách đồ lên. Mọi người phát hiện là một đoàn trường bố hắc sắc cùng loạiáo choàng, bên trong bọc mấy cây côn gỗ.
Hắn đưa tay phiên phiên ở bên trong, còn nhảy ra một viên cái đầu trên cây côn. Đầuđầu thành một cầu thập phần vụng về. Đại khái chính là một cái đầu gỗ vòng tròn phiền phức, mặt trên dùng vệt sáng vẽ một chút.
Bạch Liên mặt xám như tro tàn ngồi dưới đất, nàng không biết không biết đây là cái gì thời gian nào xuất hiện ở gian phòng của mình.
Vu Xá Nguyệt than thở: “Ta nói, đồ ta làm mộc điều lúc trước còn dư lại vì sao đã không thấy tăm hơi, ngươi cũng học nghề rất nhanh a. Chỉ tiếc a, cư nhiên không dùng ở trên chính sự.”
“Ngươi đây là vật gì! Cần tới làm gì! Nói mau.” Trong thanh âm của lão phu nhân ẩn chứa tức giận.

Bạch Liên hỏng mất phác trên mặt đất khóc, “Đây không phải của ta! Ta là bị hãm hại, ta chưa làm qua! Đây nhất định là tam tiểu thưđể vào!”
Sắc mặt Khương Tình Tuyết bi thống, tựa ở trên người Vu Lưu Vân khóc ròng nói: “Chứng cứđều ởđây, ngươi còn có cái gìđể nói. Không nghĩ tới a… Ta cho ngươi tới làcho ngươi hầu hạ Nguyệt nhi, nhưng ngươi dĩ nhiên hãm hại nàng! Thủ nghệ của Nguyệt nhi tất cả mọi người nhìn thấy qua, làm sao có thể làm loại đồ thấp kém này! Ngươi như vậy là muốn cho người nói ta ngược đãi nữ nhi, hận nữ nhi a!”
Vu Hàn Thiên đãđến sát biên giới

lửa giận bạo phát, hắn thấy thê tử nguyên phối khóc rống như vậy, trong lòng vẫn là có chút đau lòng. Hắn giơ tay lên, tát lên trên mặt Bạch Liên, thanh âm như rơi hầm băng nói rằng: “Nói mau, ngươi rốt cuộc là mục đích gì!”
Bạch Liên lần này bịđánh lăn hai vòng trên mặt đất, khóe miệng chảy máu, một cái răng cùng tiên huyết văng đầy đất. Sợđến Vu Âm Nhi nãy giờ không nói gì oa một tiếng khóc lên.
Vu Xá Nguyệt nhìn Bạch Liên chật vật quỳ rạp trên mặt đất, thập phần đạm mạc nói: “Mặc kệ thế nào, giết người thì thường mạng, chắc là không sai chứ.”
Bạch Liên mạnh quay đầu lại, tóc tai nàng rối bời một thân bụi, thoạt nhìn dường như người điên, nàng cả tiếng nộ hô: “Phải! Chính là ta hạđộc! Ta muốn giết Thanh Hạnh!”
Tuy rằng sự thực đã rõ ràng, nhưng Bạch Liênđiên cuồng như vậy thừa nhận, mọi người vẫn bị kinh hãi.
Lão phu nhân vô cùng đau đớn giẫm quải trượng cả giận nói: “Ngươiđây là vì sao!”
Bạch Liên đứng lên, lung lay lắc lư chỉa về phía Vu Tịnh Hoa phía sau nàng khóc ròng nói: “Ta vì sao? Ta chính là không cho các ngươi sống khá giả! Vu Tịnh Hoa ngươi ngoan tâm nhiều, dĩ nhiên giày xéo ta như vậy! Để ta không mặt mũi sống! Nếu không phải ta gạt không được ngươi, hôm nay nên chết ở chỗ này chắc là ngươi a!”
Vu Tịnh Hoa lại càng hoảng sợ, nàng hoàn toàn không nhớ rõ lúc nào từng có thù với Bạch Liên.
Mạnh Như Tuyết hốt hoảng hộ Vu Tịnh Hoa ở sau người, liền sợ liền sợ Bạch Liên sẽ nhào tới. Việc này Vu Tịnh Hoa mới chợt nhớ tới, nàng từng lột sạch Bạch Liên ở trên đường a.

Bạch Liên thấy Vu Tịnh Hoa trốn ở phía sau Mạnh Như Tuyết, vẻ mặt mờ mịt dáng vẻ vô tội, tức giận vừa khóc lại cười rộ lên, “Ngươi xem mạng ta như cỏ rác! Lãng phí xong quay đầu lại thậm chí còn không nhớ rõ! Cũng làm cho cảđời ta cõng xú danh! Ngươi coi như là người sao!”
Lão phu nhân một cái tát vỗ vào bàn đứng dậy cả giận nói: “Ngươi im miệng cho ta!”
Vu Hàn Thiên tùy ý phất phất tay, lập tức liền có sai vặt qua đây áp Bạch Liên. Thế nhưng Bạch Liênđã bất cứ giá nào, nàng còn có gì phải sợ. Nàng rống giận tên của Vu Tịnh Hoa, liều mạng giùng giằng, nữ nhân không có thuần khiết cảđời cứ như vậy xong.
Mạnh Như Tuyết ôm Vu Tịnh Hoa mắng Bạch Liên: “Ngươi tiện tỳ chết tiệt này! Ngươi nhân lúc ta không ở cái gì với Tịnh Hoa!”
Bạch Liên nộ cười, “Ta làm? Ta và nàng nói đến tìm căn cứ chính xác chứng minh Vu Xá Nguyệt là yêu tinh, nàng đã bảo Thanh Hạnh đi theo ta a. Nàng lúc đó chẳng phải một lòng muốn hại người khác sao!”
“Ngươi nô tài kia! Cũng dám hại hai tiểu thư như vậy! Tướng gia, phải trừng phạt nghiêm khắc!” Lão thái thái giận không chỗ phát tiết, trong phủ này mỗi một tử nữđều là tài phú của nàng! Ai dám lộn xộn, đó chính làđang động tài sản của nàng.
“Ta minh bạch, nương ngươi xin bớt giận.”
Bạch Liên giùng giằng khóc quát lên: “Là Vu Tịnh Hoa hủy thuần khiết của ta, nàng làđáng đời! Vu Xá Nguyệt ngươi cũng không phải thứ tốt gì! Ngày đóđều là bởi vì ngươi ta mới ——”
Không đợi Vu Hàn Thiên hạ mệnh lệnh nữa, Vu Xá Nguyệt tiến lên lại là cái tát đánh vào trên mặt Bạch Liên, cắt đứt câu nói kế tiếp của nàng.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện