CHƯƠNG 99: TA LÀ MỘT HÓA TRANG SƯ
Editor: Luna Huang
Ngày sau, tất cả khôi phục bình tĩnh ngắn ngủi. Phủ y mở dược phương cho Thanh Hạnh, Thanh Hạnh liền bịđuổi về Tế Vũ hiên dưỡng bệnh. Đạo sĩ kia ngày thứ hai sớm đãđi, xem bộ dáng là nhất khắc cũng không muốn ở lâu.
Trong viện của Vu Xá Nguyệt một lần nữa trồng Mẫu Đơn, lão phu nhân tặng ba nữ tỳ cùng năm sai vặt qua đây, xem bộ dáng là bùđắp tổn thất chuyện của Bạch Liên.
Vu Xá Nguyệt tựa hồ cũng là quên mất lão phu nhân ngày đó nói qua, mộc điểu là thê thân quỷ quái, vẫn là mỗi ngày đến chỗ lão phu nhân đúng hạn thỉnh an, quy củ.
Bất quá nàng bây giờ là không thế nào có thể thấy Vu Tịnh Hoa, ngẫm lại cũng đúng, Vu Tịnh Hoa trong khoảng thời gian này lại nhiều lần gây ra sự cố, nghĩđến cũng là chuẩn bị một đoạn thời gian sống yên ổn, vãn hồi một ít mặt mũi.
Về phần người thần bí kia, hắn (nàng) chỉ là phù dung sớm nở tối tàn liền triệt để tiêu thất. Trước là tờ giấy kia, lần này là vết chân ngoài ra không lưu lại thứ gì—— so với trước đây còn triệt để hơn.
Tùy ý Vu Xá Nguyệt hoa lật thiên đô không có thể nhận thấy được một chút đầu mối.
Mỗi khi nghĩđến bản thân còn sống ở trong tầm mắt người khác, Vu Xá Nguyệt thì không thể không lên tinh thần, nỗ lực cường đại bản thân.
Tối mấy ngày gần đây tướng phủ thập phần an tĩnh hòa bình. Đại khái là kiến thức “Chiến dịch” thắng lợi vài lần của Vu Xá Nguyệt, di nương cùng các tiểu thư các phòng bỗng nhiên tập thể không cóđộng tĩnh, tất cả mọi người bị vây trong trạng thái ngắm nhìn.
Vu Xá Nguyệt bảo phu xe kia gửi đồ cũng đưa tới, những thứđồ khác cũng lục tục đưa đến. Nếu hiện tại không ai quấy rầy, Vu Xá Nguyệt liền dẫn Ngưng nhi, Ti Ti cùng Tiểu Linh bắt đầu nỗ lực “Làm việc”, chuẩn bị nghênh tiếp bách hoa yến.
Ngày hôm đó khí trời tốt, vạn lý không mây.
Trong Tây viện, dưới cửa sổ dán chân tường thả từng hàng bình nhỏ, bên trong tất cảđều là thuốc màu đỏ.
Ti Ti cùng Tiểu Linh ngồi xổm dưới cửa sổ, trong tay mỗi người đều cầm một tấm ván gỗ, dùng bàn chải nhỏ nhún vào bình nhỏ vẽ loạn trên tấm ván gỗ, sau đó cẩn thận để khô.
Trong bình đều là thuốc màu Vu Xá Nguyệt tựpha, cổđại bây giờ không có thứ này, nàng chỉ dùng các loại dầu tự pha mà thôi.
Bởi vì lúc trước đều là có sẵn, chưa từng làm chuyện này, nàng liền phối được thật nhiều loại, gọi Ti Ti cùng Tiểu Linh giúp nàng so tỉ lệ bất đồng.
Ti Ti cùng Tiểu Linh làm thuốc màu, Vu Xá Nguyệt còn lại là cùng Ngưng nhiở giữa sân sơn khung hình, vịđạo quái dị hầu nhưáp hương khí của hoa.
Những thứ này cũng không phiền lụy, thậm chí là còn có chút chơi rất vui. Nên bốn người này một bên làm một bên cười đùa, coi như tự tại.
Ti Ti cùng Tiểu Linh cũng biết, trong ngày thường Vu Xá Nguyệt là rất dễ nói chuyện, liền cũng chẳng phải câu nệ, càng ngày càng dám nói giỡn.
Chỉ chốc lát sau, sẽ cầm sẽ cầm tấm ván gỗ làm nũng nói: “Tiểu thư, để chúng ta làm cái khác chút đi, cứ sơn hồng sắc, ta sắp không phân rõ rồi ~”
Tiểu Linh cũng lập tức phụ họa, “Đúng vậy, nhìn như máu. Sau này nô tỳ thấy máu cũng như thấy thuốc màu một dạng không sợ nữa.”
Ngưng nhi liếc mắt nói: “Hai người các ngươi a, tới đây sơn a, nhìn xem cái nào khó chịu hơn. Ta ước gì cùng các ngươiđổi.”
Vu Xá Nguyệt ném bàn chải vào thùng, vỗ tay một cái nói: “Được rồi được rồi, không muốn làm cứ tới đây nghỉ một lát đi.”
Vu Xá Nguyệt nói, liền đến bàn đá ngồi, Ti Ti cùng Tiểu Linh cũng vui vẻ lại gần ngồi chung một chỗ.
Mấy ngày nay đều là như vậy, mỗi khi làm mệt mỏi, các nàng có thể cùng tiểu thư ngồi chung một chỗăn đồ nói chuyện phiếm. Gặp phải một hảo chủ tử, thực sự là tương đương với sống lại một lần a!
Ngưng nhi bưng hoa quả cùng điểm tâm qua đây, Ti Ti cùng Tiểu Linh nhận lấy đặt lên bàn, bốn người bắt đầu ăn.
Ti Ti cười hì hì quyến rũ nói: “Tiểu thư ~ chúng ta đều muốn học thủ nghệ của ngươi. Có thểdạy chúng ta