Nhìn phản ứng của Vương Vân, Vu Thi Lam biết lời hỏi vừa rồi cũng như không, Vương Vân cũng không có mơ thấy cô. Nhưng rốt cuộc trong lòng còn lại một một chút ảo tưởng, cho nên vẫn không thu hồi lời này mà nhìn chằm chằm Vương Vân.
Quả thực không biết xấu hổ.
Những tên đàn ông đáng khinh kia cũng không có không biết xấu hổ như cô ta.
Trong lòng Vương Vân một trận khinh thường, rõ ràng mà lắc lắc đầu.
"Không có." Vương Vân nói.
Thần sắc Vu Thi Lam tối sầm, không hề nhìn Vương Vân, u ám hướng phía sau sô pha mà ngã lưng tựa vào. Bất quá lại chậm rì rì bất đắc dĩ nói: "Lại nói tiếp, khả năng cô sẽ không tin, nhưng là, tôi thường xuyên mơ thấy cô. Cô mặc quần áo cổ trang, cùng với bộ dáng hiện tại của giống nhau như đúc."
Biết tôi đã không tin còn muốn nói!
Thật sự Vương Vân một câu cũng không nói nên lời, trong lòng đối với Vũ Thị Lam sự khinh bỉ quả thực giống như nước sông thao thao kéo dài không dứt. Nhưng mà dưới đáy lòng nàng không khỏi lầm bầm lầu bầu, chẳng lẽ, Vương Mẫn và Kiều Phỉ Vũ thích cái loại này?
Này...có thể hay không có chút quái đản.
Đối với người không quen biết lại nói mơ thấy đối phương, chính là con nít ba tuổi cũng không tin, nhưng Vu Thi Lam lại cố tình nói như vậy, hơn nữa nói không chừng, còn dùng biện pháp này đi hống Vương Mẫn hay Kiều Phỉ Vũ đây. Này một chút liêm sĩ cũng đều không có a.
"Vậy trừ tôi ra, cô có phải còn mơ thấy người khác nữa hay không?" Vì muốn phát triển về sau Vương Vân không thể không nhịn tính tình lại mà thử Vu Thi Lam.
Vu Thi Lam quay đầu, cũng do suy nghĩ nên con ngươi nhìn về phía Vương Vân, một đôi mắt thủy hạnh bình thường to tròn có mê mang cùng hơi hơi ẩm ướt, "Trong mộng cũng có những người khác, nhưng tôi chỉ có thể nhìn thấy diện mạo của cô, trừ cô ra, những người khác, tôi đều không biết."
Vương Vân: "..."
Này xét theo tình thoại mà nói, cũng muốn buồn nôn!
Nàng ngây ngô cười ha ha, nói: "Đây đều là duyên phận đi, tuy rằng tôi không có mơ thấy cô, nhưng lại nhìn thấy cô thực ân cần. Hơn nữa là ngày hôm qua chị em hai người lại cứu tôi, hai người đều là ân nhân của tôi."
Luận về cách nói chuyện, Vương Vân cao hơn Vu Thi Lam N lần.
Vu Thi Lam lại không có tâm tư ứng phó này đó, cô nhẹ giọng lẩm bẩm nói: "Vì cái gì, vì cái gì cô không mơ thấy tôi, tôi lại luôn mơ thấy cô? Rõ ràng là hai người xa lạ, cho dù có duyên phận cũng không phải như vậy mới đúng? Chẳng lẽ thực sự cùng với đời trước có liên quan?"
Cô tuy rằng không mê tín, nhưng làm gì được khi mình luôn mơ thấy Vương Vân, vì thế trong đầu suy nghĩ qua cái kiếp trước kiếp này. Lúc trước không nhìn thấy Vương Vân còn có thể an ủi chính mình loạn tưởng, nhưng hiện tại thấy rồi, đối phương cũng không có thấy mơ qua chính mình, cô liền cảm giác đó rất có khả năng.
Không thì, cũng không có lý do nào để giải thích.
Chẳng lẽ kiếp trước nàng có lỗi với Vương Vân sao, thiếu nợ cô ta, cho nên giờ phải trả?
Vương Vân lại đứng lên.
Cái người phụ nữ này bệnh cũng không nhẹ, lấy bệnh thần kinh làm thâm tình, hy vọng trời cao tha thứ cho nàng, nàng không muốn cùng cái người phụ nữ này tiếp tục dây dưa. Cũng may, cái chiêu không biết xấu hổ này cũng học được từng chút một, nàng trở về sẽ lại cân cân nhắc nhắc, dùng đến không hẳn không bằng cái người phụ nữ này.
"Tôi bỗng nhiên nhớ ra tôi còn có việc, nên tôi cũng đi trước một bước." Vương Vân nói, nhấc chân đi đến lấy túi xách trên bàn rồi liền đi.
Vu Thi Lam căn bản không có ngăn cản, cô cũng đang hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của mình.
Vương Vân cước bộ vội vàng, tại sảnh lớn dưới lầu một gặp Đào Tiểu Muội đang cầm hai ly nước trái cây, Đào Tiểu Muội trên mặt đầy khẩn trương lập tức nghênh đón, "Như thế nào lại xuống đây. Cô ta, cô ta không làm cái chuyện gì ghê tởm chứ?"
Vương Vân rút ly nước xoài trong tay Đào Tiểu Muội ra, nói: "Trái lại là không có gì, cái người này đầu óc có vấn đề." Cô đưa tay gõ gõ vào đầu mình, "Lấy mấy lời buồn nôn làm thú vui, lấy thần kinh làm thâm tình, hiện tại tớ còn đang hoài nghi Vương Mẫn cùng Kiều Phỉ Vũ, thật sự có vấn đề về đầu óc hay không đây."
Đào Tiểu Muội: "...Này, đây là?"
Vương Vân thở dài: "Đi thôi, quay về nơi ở của chúng ta đi, có cô ta ở bên này tớ cũng không muốn cùng cô ta lại gặp lại đâu, quả thực có chút đáng sợ, đúng rồi, đoàn phim đã đổi nhân vật của tớ, Hà Tăng bên kia có tin tức gì không?"
Đào Tiểu Muội nói: "Hà ca gọi cậu mau sớm trở về một chút, hắn sẽ chọn nhân vật mới cho cậu."
Vương Vân nghe xong trầm mặc trong chốc lát, bỗng nhiên nói: "Hôm nay là ngày đoàn phim làm nghi thức bấm máy, Đại Thiến có phải cũng đến hay không?"
Nàng say một đêm, buổi sáng không có nhận được thông báo từ đoàn phim, hiển nhiên chuyện đổi diễn viên tất cả mọi người đều biết. Nói không chừng, tối hôm qua là đã có rất nhiều người biết rồi, nhưng nàng còn bị Đại Thiến bày mưu làm mình uống rượu với nhiều người khác như vậy, chỉ sợ lúc ấy chắc chắn trong lòng mọi người đều cười nhạo nàng.
Đào Tiểu Muội có biết tin tức bấm máy của đoàn phim bên kia, nghe vậy liền gật gật đầu, lo lắng trộm nhìn Vương Vân.
Vương Vân thật sâu hít thở hai cái, cuối cùng lộ ra một cái cời.
"Nhìn tớ như vậy làm gì, giống như là muốn đánh chết tiểu cường không bằng." Nàng nói, "Cũng không phải là lần đầu tiên bị cướp đi nhân vật, thời điểm không nổi tiếng, bị khi dễ thì bị khi dễ, chờ về sau tớ nổi tiếng rồi, phim nhiều tớ cũng lười nhận, không cần cái này. Huống chi tớ lúc này cũng không tính là ủy khuất, lúc trước cũng không phải cũng đoạt nhân vật của Đại Thiến sao, nhất báo hoàn nhất báo, về sao tớ cũng không nợ cô ta cái gì."
Đào Tiểu muội bị Vương Vân nói làm đôi mắt cũng đỏ lại, lại vì Vương Vân mà bất bình, "Có cái gì mà nợ cô ta? Lúc trước cô ta cùng Trương Siêu quan hệ yêu đương, ai mà biết được? Lại nói, Trương Siêu là bạn trai cô ta, nhưng là vì muốn ăn một bữa cơm với cậu liền tranh thủ đem nhân vật cho cậu, chẳng lẽ trên đời có đồ tốt rơi trúng người mà không nhận? Nếu cô ta có hận, muốn trả thù, rõ ràng là phải tìm Trương Siêu, tìm cậu