Vu tiên cô: Vương Mẫn tỷ, đã ngủ chưa?
Vương Mẫn: Còn không có. Nghe nói chuyện của cô, đang muốn liên hệ với cô, cô ổn chứ? Hiện tại Thanh Lâm bên kia nói như thế nào? Có cần hỗ trợ gì cứ nói thẳng, đừng có cùng tôi mà khách khí.
Cô muốn hỏi cái không tốt gì đó, nhưng Vương Mẫn, nhất mở miệng liền quan tâm công việc của công như vậy. Vu Thi Lam trái tim như trống đánh, nhưng là mở ra cửa phòng ngủ, lại nghe rất rõ tiếng nước ào ào trong phòng vệ sinh, cô đành phải đem cái chột dạ này đuổi đi, kiên trì tiếp tục nói.
Vu tiên cô: Em không sao, Emi của Thanh Lâm bên kia rất tức giận, nhưng Kiều tỷ cũng đã nói cho Trần tổng giám. Trần tổng cũng đã nói, nếu em cùng Emi giải ước, liền trực tiếp đến lầu hai mươi sáu tìm anh ấy, em tính là ngày mai sẽ đi.
Vu Tiên cô: Hẳn là không có vấn đề gì, Vương tỷ, hôm nay em, là có chuyện muốn tìm chị hỗ trợ.
Vương Mẫn nhìn Wechat, qua một hồi bật cười lắc lắc đầu, cô còn tưởng rằng Trần Thạch đã động phàm tâm, coi trọng Vu Thi Lam đây. Nhưng nghĩ lại, bên cạnh Trần Thạch còn có Kiều Phỉ Vũ, chỉ sợ là Trần Thạch coi trọng tiền đồ của Vu Thi Lam đi?
Dù sao, tuy rằng Trần Thạch không thừa nhận, nhưng trong cái vòng luẩn quẩn này lại lưu truyền lời đồn hắn là gay, Kiều Phỉ Vũ là do hắn một tay mang ra, nhưng là hai người thanh thanh bạch bạch. Sau là đồ đệ của hắn Emi, cũng giống như là mỹ nữ, nhưng ngược lại theo đuổi hắn điên cuồng đều không được đáp ứng, rất nhiều người trong giới vì điều này mà nói hắn không phải là đàn ông chân chính.
Bất quá, lúc này Vu Thi Lam cùng Emi giải ước, hắn thật sự là muốn đem người qua đó, chỉ sợ cùng Emi lại thêm thù mới hận cũ, lại khó hóa giải. Còn có Vu Thi Lam, không biết Emi sau này có ngầm ngáng chân cô hay không?
Vương Mẫn nghĩ điều này, một hồi lâu mới phát hiện Vu Thi Lam lại phát đến một cái tin mới, cô liền lập tức phản hồi.
Vương Mẫn: Chuyện gì, cứ nói thẳng đi.
Vu tiên cô: Là, là em muốn hỏi chị một chút, nếu em muốn lý giải chuyện cùng phụ nữ, nên đi nơi nào xem?
Lý giải chuyện cùng phụ nữ?
Vương Mẫn miễn cưỡng nằm trên giường, nhưng là nhìn cái Wechat này, cơ hồ lập tức hiểu ra. Vu Thi Lam đây là có ý gì, lý giải chuyện cùng phụ nữ, cô ta... Cô ta đây là không cần chính mình làm cái gì, cũng đã tước vũ khí đầu hàng?
Trước mắt Vương Mẫn không khỏi hiện lên hình ảnh Vu Thi Lam nhăn mày cười, nhất là thời điểm quay phim 'Mưa gió anh hùng', mấy kiện sườn xám làm dáng người hoàn mỹ của cô hiện ra, lúc ấy khiến cho người có một chủng liều lĩnh xúc động đem sườn xám xé bỏ.
Hiện tại sao... Vương Mẫn nhịn không được gương mặt đỏ lên, Vương Mẫn một phen tuổi này đã muốn đếm qua không hết bạn gái, giờ phút này nghĩ, nếu Vu Thi Lam thật sự đầu hàng, cô nhất định phải đặt may mấy cái sườn xám cấp qua cho Vu Thi Lam.
Vương Mẫn nghiêm trang soạn một tin.
Vương Mẫn: Cô có thể trực tiếp lên Baidu là có thể.
Nghĩ nghĩ, cảm giác cần phải nói thêm hai câu nữa, ít nhất phải muốn cho thấy thái độ của mình.
Vương Mẫn: Kỳ thật.... Thi Lam, cô không cần như vậy, tôi... tôi không ngại chờ, cô còn trẻ, tôi cũng không có già, đợi hơn vài năm...
Vài năm tựa hồ có chút dài, Vương Mẫn có chút rối rắm, chính là không biết lúc này phải sửa như thế nào, thì Vu Thi Lam đã phát đến một tin mới.
Cô mở ra xem.
Vu tiên cô: Là Baidu search không được...Là, ai nha em và chị cứ nói thẳng đi, em muốn biết cái phương diện chuyện tình với nữ nhân kia, nhưng là em đã tìm kiếm, thoạt nhìn đều là những trang web nguy hiểm, em không dám tùy tiện loạn điểm.
Vương Mẫn nhìn tin này, suýt nữa sợ tới mức trái tim nhưng muốn ngừng đập. Này thật sự là nhìn không có tiếng vang gì, vừa ra khỏi miệng, chính là các loại kình nổ nói cũng không dám nói a.
Cô run rẩy xuống giường mở máy tính, sau đó phản hồi lại tin nhắn.
Vương Mẫn: Cô muốn là phim, hay là tiểu thuyết? Tôi đây có mấy bản tiểu thuyết, nội dung đều là các loại này.
Hiện tại khẳng định xem phim thì không kịp rồi, trái lại tiểu thuyết, truyện đến trên di động có thể xem, sau khi Vương Vân đi ra thậm chí cô có thể vào phòng vệ sinh để xem. Vu Thi Lam rất nhanh ra quyết định, chọn cái mình muốn.
Vương Mẫn cũng không tàng tư, có đôi khi này, này thích hợp chia sẽ là phi thường có tất yếu. Cùng một cái người hoàn toàn ngây thơ ở trên giường, tự nhiên là không có thoải mái bằng một người lão luyện, tuy rằng Vu Thi Lam không phải là một người lão luyện, nhưng tốt xấu là dốc lòng học tập cũng không tệ.
Học tập, hai người có thể trao đổi càng tốt.
Vương Mẫn một lần cấp cho Vu Thi Lam một cái văn bao, không lớn, nhưng là nhiều năm trôi qua thu thập được kinh điểm. Vương Mẫn cảm giác, Vu Thi Lam nếu có thể tĩnh tâm dốc lòng nghiên cứu học tập nội dung trong văn bao này, ngày sau của nàng sinh hoạt hội biến đắc thực làm người ta chờ mong.
Nếu Vu Thi Lam hào phóng mở miệng muốn này, Vương Mẫn cũng phát hoàn sau liền cũng muốn đùa giỡn một phen.
Vương Mẫn: Hảo hảo học tập, đừng làm tôi thất vọng, chờ nghiệm thu...
Vu Thi Lam còn không có mở văn bao ra xem, nhưng là ngữ khí của Vương Mẫn, cũng không khỏi làm cho cô có cảm giác xấu hổ.
Vu tiên cô: Cám ơn Vương tỷ, em xuống.
Vu Thi Lam chạy trối chết. Vương Mẫn nhìn tin tức, không khỏi cười đến vui vẻ. Mặc kệ thế nào, Vu Thi Lam phía trước đã muốn đi một bước dài, có một bước dài này, ngày sau liền không có khó khăn.
Nhưng là Vu Thi Lam nửa điểm cũng không nghĩ tới lần hành động này lại khiến cho Vương Mẫn hiểu lầm, cô vừa mở ra văn bao Vương Vân liền đi ra, cô cả kinh bận rộn tắt đen màn hình, tùy tay mở ra tủ quần áo cầm váy ngủ liền chạy, đúng là Vương Vân ngay cả quên lấy áo ngủ đành phải dùng khăn tắm quấn lại một cái đi ra đều bỏ lỡ không thấy.
Vương Vân có chút không biết nói gì nhìn người chớp mắt liền không thấy bóng dáng, nghĩ, này rốt cuộc là Vu Thi Lam đối với cô không có hứng thú, hay là quá mức vội vàng?
Bất quá mặc kệ thế nào, buổi tối này thật là lạnh, hay là nên tìm một kiện áo ngủ đến mặc. Mở tủ quần áo của Vu Thi Lam ra, trái lại quần áo bên trong được xếp rất gọn gàng ngăn nắp, nhưng khối áo ngủ này, là quá mức gợi cảm không thích hợp với thước tấc của cô, hoặc chính là quá mức phổ thông, nhưng bởi vì vóc dáng nhỏ xinh, mặc vào tất nhiên là cũng nhìn không được.
Vương Vân nghĩ đến mấy bộ phim truyền hình xem lúc trước, bên trong bình thường đàn ông hay nhìn đến phụ nữ của bọn họ hay mặc áo sơ mi trắng đều cầm lòng không vững, giống như lúc đó phụ nữ rất dễ nhìn, nhất là thời điểm bên trong trống rỗng.
Áo sơ mi trắng, đây chính một kiện đơn phẩm vạn năng, nhưng thanh thuần nhưng quyến rũ.
Vương Vân thấy trong tủ quần áo của Vu Thi Lam phát hiện vài kiện áo sơ mi trắng, có thuần miên, có vải bố, thậm chí còn cùng loại tơ lụa cái này chất vải. Không biết Vu Thi Lam lúc nào mua về, Vương Vân khóa cửa lại, lau khô thân thể nhất kiện nhất kiện đổi, sau đó phát hiện cô hay là mặc áo sơ mi trắng rộng thùng thình nhìn càng đẹp mắt.
Chân không lại mặc áo sơ mi, Vương Vân đem hiện trường chiến đấu xử lý xong, lúc này mới mở cửa đi ra. Cô đánh giá đại khái thay quần áo cũng có hơn mười phút, nhưng là nước ở trong phòng vệ sinh vẫn ào ào vang lên.
"Đây là có bao nhiêu bẩn, tắm rửa lại lâu như vậy." Lải nhải một câu, Vương Vân trèo lên giường trước.
Theo tinh thần phấn chấn xem điện thoại di động, thẳng đến ý thức mơ hồ muốn buồn ngủ, trong phòng vệ sinh tiếng nước vẫn ào ào rất rõ ràng. Vương Vân không khỏi nổi lên tính tình, người nọ đang làm gì mà lâu như vậy!
Cô xúc động muốn đứng lên đi đến phòng vệ sinh, nhưng là đến cửa lời nói lại ngăn lại ngay cổ họng. Thời điểm thế này nếu cô hối thúc nói ra, vậy chẳng phải là đang nói cô sốt ruột sao?
Không thể hối!
Vương Vân cắn răng, cảm giác hiện tại vu Thi Lam đang tra tấn cô. Biết rõ cô không hề có kinh nghiệm, đối với chuyện này lại có chút sợ hãi nhưng nhiều là hiếu kỳ, nhưng là thời điểm như này lại cố tình kéo dài, thủy chung không chịu đưa mặt ra đây.
Cô thở phì phì trở về phòng ngủ, Đào Tiểu Muội lại phát đến tin nhắn, nói mẹ của cô ấy không có chuyện gì, ngày mai sẽ trở lại.
Vương Vân giờ phút này chính là buồn bực đầy mình, cũng không biết Vu Thi Lam lúc nào mới tắm rửa xong, lấy điện thoại di động ra liền gọi cho Đào Tiểu Muội, cô nghĩ muốn nói cho Đào Tiểu Muội về chuyện này, muốn nghe chủ ý của cô.
Hai người là bạn tốt nhiều năm, cô liền muốn công khai, cũng không nhất thiết gạt Đào Tiểu Muội. Hơn nữa, cô cũng biết, Đào Tiểu Muội là bất luận như thế nào cũng không ghét bỏ cô, khinh thường cô.
Đào Tiểu Muội không có lập tức nghe điện thoại, giờ phút này cô cũng đang nằm ấm áp ở trên giường, điện thoại vang lên cô liền lập tức muốn đứng lên, Vương Mãnh bên cạnh kéo cánh tay của cô, càng làm cô ngã trở về.
"Hơn nửa đêm còn không chịu ngủ, em muốn làm gì?" Hắn mất hứng oán giận, ""Mau ngủ, ngày mai em lại đi, kế tiếp cơ hội chúng ta gặp nhau lại ít đi."
Đào Tiểu Muội nói: "Vân Tử gọi điện thoại cho em."
Vương Mãnh oán giận, "Cô ta làm gì đây, này cũng đã khuya, cô ta không ngủ em cũng không ngủ a? Em là bạn cô ấy là trợ lý cô ấy, cũng không phải là người hầu của cô ta!"
Nói chuyện, một phen đoạt lấy điện thoại di động trong tay Đào Tiểu Muội, tắt máy.
Đào Tiểu Muội gấp đến độ nâng tay mình lên đánh đến trên đầu vai Vương Mãnh, "Anh có bệnh a, anh tắt điện thoại của em làm gì! Là em nhắn tin cho cậu ấy trước, cậu ấy biết em không ngủ, cho nên mới gọi điện thoại đến, khẳng định là cậu ấy có chuyện!"
Vương Mãnh bị đánh nhe răng trợn mắt, một bên la hét kêu đau một bên là giơ cao tay điện thoại trong tay lên. Ba ba đánh chữ phản hồi một tin nhắn xong mới đưa điện thoại cho Đào Tiểu Muội.
"Được rồi được rồi, biết hai người tình cảm rất tốt!" Hắn nói, thân mình nằm xuống, tiếp tục ngủ.
Đào Tiểu Muội nhìn di động, Vương Mãnh phát tin nhắn là: "Bên cạnh có người nên không có phương tiện nghe điện thoại, chờ trở về rồi nói."
Vương Vân cũng rất nhanh phản hồi "Hảo ngủ ngon."
Đào Tiểu Muội nhìn thấy tin nhắn này, đành phải cầm điện thoại đặt xuống một bên rồi nằm xuống, thầm nghĩ đến hành động của Vương Mãnh, tức giận hoảng lên, đứng