"Khoan đã, Minh huynh."
Triệu Khải Minh dừng lại động tác, chủy thủ của nàng cũng vội vàng giấu lại trong áo. Phong Duật chạy tới gỡ bàn tay đang nắm chặt nàng ra, "Không sao chứ?"
Nàng thở ra một hơi, còn tưởng ban nãy gãy cằm luôn rồi. Cổ đại quả nhiên coi mạng người như cỏ rác...
Phong Duật xác định nàng không sao mới quay đầu giải thích: "Nàng là người của Phong gia trang, mấy hôm trước có xin ta dẫn đi coi Đại hội này, nhưng ta không chịu. Không ngờ nàng lại bỏ trốn ra ngoài."
"Nữ nhân?"
Triệu Khải Minh mặc dù vẫn dùng ánh mắt cảnh giác nhìn nàng, nhưng vẫn là hòa hoãn hơn lúc nãy: "Bảo cô ta đừng có tùy tiện ra vào chỗ này. Đây không phải chỗ vui chơi của tiểu cô nương đâu..."
Phong Duật cười gật đầu, lúc này mới thấy Khải Minh rời đi. Tử Yên dùng ánh mắt cảm kích nhìn người bên cạnh, lại thấy hắn nổi giận kéo nàng rời đi. "Tử Yên. Ngươi có biết vừa nãy có bao nguy hiểm không? Khải Minh không phải là người dễ chọc đâu."
"Biết rồi."
Phong Duật dừng bước chân, có phần kinh ngạc lặp lại: "Biết rồi? Ha... Biết rồi mà ngươi vẫn tới nơi này? Ngươi cũng đâu phải người trong giang hồ..."
"Ý ta là ta vừa mới biết rồi."
Phong Duật cạn ngôn, kể từ sau đó quyết định tiếp tục dùng bạo lực khiến nàng ngoan ngoãn. Mặc dù nàng rất không vui, nhưng mỗi lần như vậy khuôn mặt tiểu mỹ thụ lại lộ ra vẻ đau lòng thực sự khiến nàng không còn đường phản kháng...
TMD!
Cũng từ sau đó nàng đã theo đuôi Triệu Khải Minh ép hắn dạy nàng võ công. Sau nhiều lần như vậy, hắn rốt cuộc nhịn không nổi nữa mà phải đáp ứng...
Ngày hôm nay cũng như bao ngày khác, nàng theo hắn học võ công, dốc toàn lực đem bản thân rèn luyện điên cuồng. Chỉ cần sau này không bị bắt nạt, nàng chắc chắn những hi sinh này là có ích...
Vừa từ chỗ Triệu Khải Minh trở về, nàng đột nhiên phát hiện trong Phong gia trang từ lúc nào trở nên đông người, hơn nữa bầu không khí này thực sự có chút ngột ngạt. Rốt cuộc là người nào lại khiến cả Phong gia đều phải kính nể như vậy?!
Tử Yên tiến vào trong, lại phát hiện Sở Thiên Mục đang đứng ở giữa phòng chờ. Vậy ra, khách quý của Phong gia trang là Thế tử Tây Lương quốc Sở Thiên Mục?!
Sở Thiên Mục thấy nàng, vội vàng chạy tới: "Nguyên lai người thực sự ở đây."
Nàng thấy Sở Thiên Mục thì an tâm phần nào. Cũng may không phải Lăng Thiên Trì tiểu tử...
Sở Thiên Mục nắm chặt lấy tay nàng, ý đồ rất rõ ràng. "Chúng ta chuẩn bị phải trở về thôi."
Bỗng một thanh kiếm sắc nhọn kề trước cổ Sở Thiên Mục. Phong Tư mặt liệt buông một câu chắc nịch: "Chưa có lệnh của thiếu chủ, bất cứ ai cũng không được rời khỏi nơi này."
Nàng còn muốn giải thích thì bên trong truyền ra tiếng cười nhẹ của Phong tiểu mỹ thụ đệ đệ: "Tư, không được vô lễ."
Nàng nhìn Phong Duật bước ra, cảm thấy chắc chắn Phong Duật sẽ giúp nàng giải vây, lại không ngờ tới người phía sau tiểu đệ đệ lại làm trái tim vừa hạ hỏa