Truyện được dịch/edit bởi [Tokiya] và đăng tại truyen5z.com
Truyện được làm và đăng tại web truyen5z. Hãy đọc ở web chính chủ để ủng hộ editor/dịch giả.
Update full và sớm nhất tại truyen5z.com
: truyen5z.com
Chương 11: Triều đình tranh luận
Dù sao quan lại địa phương trước giờ vẫn không đủ, cũng chẳng phải chỉ thiếu một hai người, đợi ba năm sau mở khoa thi hẵng chậm rãi bổ sung, hiện tại cũng là trạng thái thiếu mà không lạm.
Ngoài ra cũng không thể phân bổ tất cả tân khoa tiến sĩ về địa phương, cơ cấu trung ương hiện tại cũng đang khuyết thiếu.
Cũng chẳng phải vì Tiền Chính Hiên là trạng nguyên mà hắn mới đưa y tới binh bộ, nếu trạng nguyên là người khác, hắn cũng sẽ không đồng ý đưa học sĩ khó khăn lắm mới chọn ra được nhét vào Hàn Lâm viện.
Lục bộ trong triều đều rất thiếu người, ấy thế mà người của Hàn Lâm viện lại đã đủ.
Lại bộ thượng thư đã sớm nghĩ tới chuyện thay đổi, cho nên cũng không thấy bất ngờ: “Thần tuân chỉ, vậy lại bộ sẽ phát công văn nhậm chức, đưa các vị tiến sĩ đi nhậm chức chứ ạ?”
“Để lễ bộ làm đi, bọn họ gần đây nhàn rỗi, không bận rộn như lại bộ, Hạ khanh cứ nghỉ ngơi vài ngày đi. Châu khanh, ngươi giao cho người dưới trướng đừng có làm sai, Hạ khanh đã vất vả sắp xếp.”
Hắn tín nhiệm Hạ thượng thư, nhưng không tín nhiệm cơ cấu của lại bộ, thượng thư sớm muộn gì cũng sẽ có ngày đổi thành một người không đáng tin cậy, nếu quyền lực quá lớn, uy hiếp tới hoàng quyền, đến lúc đó có muốn khóc cũng muộn rồi, cần phải tìm một bộ khác áp chế.
Lễ bộ nhìn như rảnh rỗi thanh nhàn, ngược lại là hữu dụng nhất, một bộ không có quyền quyết sách, còn có thể giám sát lại bộ, rất tốt.
“Thần làm việc trước giờ chưa từng xảy ra sai sót, bệ hạ yên tâm, nói không chừng thần còn có thể tìm ra lỗi sai của Hạ đại nhân nữa đó.”
“Nếu ngươi tìm ra được sai sót của ta, ta sẽ mời ngươi uống rượu, không say không về.” Hạ thượng thư liếc mắt nhìn hắn, “Ta mà ngu ngốc như ngươi sao?”
Châu thượng thư vén tay áo: “Lão Hạ, ngươi nói ai ngu ngốc, có phải muốn đánh nhau không?”
Nhưng người xung quanh đã quen với cảnh này có vài người bật cười thiện ý, ngay cả Tiền Nguyên Hằng cũng nhịn không được cảm thấy buồn cười, Châu thượng thư này, quả thực chính là kẻ dở hơi.
“Châu đại nhân Hạ đại nhân, đang trong lúc thượng triều, còn ra thể thống gì!”
Một âm thanh tỏ rõ sự bất bình đột nhiên vang lên, Lương Văn Cảnh ánh mắt sắc bén trừng lớn nhìn hai vị thượng thư.
Hôm qua bệ hạ xuất cung đón Tần thị, hai kẻ này cũng nịnh hót mà chạy theo ôm đùi Tần thị, chỉ sợ sẽ chậm mất một bước, không hề để tâm tới tình chiến hữu bao năm của bọn họ, cũng không nghĩ xem muội muội của Lương Văn Cảnh hắn còn đang chịu tội ở trong cung, vậy mà hai người này lại đi nghênh đón kẻ địch.
Đây chẳng phải vì quyền thế mà tuyệt giao hay sao.
Lẽ nào đối với bọn họ tình cảm năm xưa không có một chút trọng lượng nào, có thể tùy ý vứt bỏ?
Nếu các người đã bất nhân, thì đừng trách ta đây bất nghĩa, để đấy rồi xem trong chúng ta là ngươi chết hay ta sống.
Châu thượng thư xưa nay đầu óc hơi thô: “Lão Lương, chúng ta chẳng phải vẫn luôn thế này sao, mặc dù là triều đình, nhưng nếu lúc nào cũng nặng nề tử khí, bệ hạ cũng sẽ thấy khó chịu, vui vẻ một chút mới tốt, ngươi cũng đừng nghiêm trọng quá.”
“Lương ái khanh, Châu khanh và Hạ khanh chẳng qua chỉ trêu chọc vài câu, ái khanh cũng đừng quá để ý.”
Lương Văn Cảnh không phục: “Bệ hạ, triều đình là nơi trang nghiêm, tùy tiện náo loạn chính là bất kính vũ nhục, ngày trước chỉ có chúng ta từng là huynh đệ kề vai, mọi người tri tâm tri kỷ thì cảm thấy không có vấn đề, nhưng hiện giờ nhân tài trong triều ngày càng nhiều, nếu ai cũng học theo, vậy triều đình chẳng phải sẽ loạn thành một nồi cháo hay sao, mong bệ hạ suy xét.”
Tiền Nguyên Hằng nghiêm túc suy nghĩ một lát, không thể không thừa nhận rằng hắn nói đúng, Lương Văn Cảnh chính là Lương Văn Cảnh, báo thù tư cũng có thể thốt ra lời đầy công minh chính trực như vậy, khiến người ta tìm không ra sai xót.
“Trẫm cho rằng, Lương ái khanh nói cũng phải, có điều Châu khanh Hạ khanh người không biết không có tội, về sau chú ý là được, lần này không trách tội, nếu có lần sau, Chính Hiên con thấy nên xử lí thế nào.”
Hắn muốn xem thử, Tiền Chính Hiên đọc nhiều biết rộng, liệu có thực sự hiểu phép trị quốc hay chỉ là mớ lý thuyết suông.
Tiền Chính Hiên hơi khó xử: “Triều đình tượng trưng thiên tử, trước triều đình ồn ào náo động quả thực là bất kính, nhưng các vị đại nhân với phụ hoàng tình như thủ túc, nhi thần cho rằng, chi bằng phạt vào lương bổng, phạm một lần phạt một tháng bổng lộc, phạm hai lần phạt hai tháng, cứ vậy mà tính, còn có thể bổ sung quốc khố, phụ hoàng thấy có được hay không?”
“Điện hạ nếu phải tới binh bộ, há có thể mềm lòng không quyết đoán như vậy.” Lương Văn Cảnh lạnh giọng quát: “Nếu đã muốn phạt, phải phạt giam cầm, xóa bỏ tư cách thượng triều, khi nào hối cải, biết hối hận, lúc đó mới thả ra, miễn cho hết lần này tới lần khác phạm lỗi.”
“Lời này Lương đại nhân nói sai rồi, các vị đứng đây đều là rường cột nước nhà, thiếu ai cũng không được, há có thể vì tiểu tiết diệt đại nghĩa, không cho họ thượng triều, vậy công việc của họ, Lương đại nhân sẽ làm giúp sao?”
Lương Văn Cảnh có thể nói là một thế hệ nhân kiệt, hành quân đánh giặc bày mưu lập kế, dựa theo tình hình mà trù mưu mãn trí, nếu không phải một lòng hướng về muội muội Lương quý phi, hắn nhất định có thể trở thành hiền thần lương tướng vang danh sử sách.
Lúc này dù bị Tiền Chính Hiên phản bác, hắn vẫn kiêu ngạo như cũ: “Triều đình có thể tìm nhiều quan lại hơn, người có năng lực trong thiên hạ nhiều như lông trâu, việc gì cứ phải dùng kẻ trái luật phạm thượng, nếu là sợ công vụ không có người xử lí, có thể chuẩn bị cho các đại nhân một phụ tá, khi cần thiết thì hành sự.”
Tiền Chính Hiên không chịu yếu thế, chính là người này, tại Quỳnh Lâm yến nói y không xứng thay phụ hoàng kính rượu, hiện tại lại tới kiếm phiền phức, chẳng phải chính là ca ca của ai đó sao?
“Ta nghe nói Tĩnh An hầu xuất thân Giang Tây Lương thị, thế gia trăm năm, phú quý ngập trời, nay vừa thấy quả nhiên danh bất hư truyền, chẳng lẽ kiếm quan mới không phải phát bổng lộc, Đại Càn mới thành lập, thiên hạ vừa bình định, đâu đâu cũng phải dùng tiền, quốc khố hiện nay thiếu thốn, nào có dư tiền? Tĩnh