Truyện được dịch/edit bởi [Tokiya] và đăng tại truyen5z.com
Truyện được làm và đăng tại web truyen5z. Hãy đọc ở web chính chủ để ủng hộ editor/dịch giả.
Update full và sớm nhất tại truyen5z.com
: truyen5z.com
Chương 13: Xích đu
Không ngờ Tiền Nguyên Hằng lại nhắc đến chuyện kia.
Vốn dĩ bọn họ vẫn biết, tất cả mọi chuyện đề là lỗi của mình, là bản thân gây ra.
Thục phi chân tay bối rối nhìn Tiền Tranh.
Chỉ có Tiền Tranh, vĩnh viễn là sự cứu rỗi của nàng, nàng làm tất cả đều vì đứa trẻ này, bất luận là chuyện thương thiên hại lí, táng tận lương tâm đến mức nào, vì Tiền Tranh, chuyện gì nàng cũng có thể làm.
Tần Ninh đứng sau Tiền Nguyên Hằng đột nhiên bật cười.
Đại Tráng vĩnh viễn là Đại Tráng của nàng, vẫn giúp đỡ, bảo vệ nàng không cần lí do.
Năm mười mấy tuổi, trong thôn có người nhiều chuyện nói Tần Ninh kiều quý, cưới về rồi phải dạy dỗ cho tốt, thay đổi cái tính tình tiểu thư của nàng, sau này mới biết lối cần kiệm trì gia.
Lúc đó Tiền Nguyên Hằng mắng thẳng mặt kẻ đó một trận, mặc kệ chuyện vị lão thái đó còn lớn hơn mình mười mấy tuổi, thật sự là không chừa lại cho người ta tí mặt mũi nào.
Khi ấy hắn đứng trước cửa, lớn tiếng hô lên với những người đến xem náo nhiệt, Tần Ninh ở trong phòng nghe mà mặt mũi đỏ bừng.
“A Ninh là vợ ta, ta thích sủng nàng, các ngươi nói được sao, các ngươi làm nam nhân không được cũng đừng có tới châm ngòi chúng ta!”
Tiền Đại Tráng là nam nhân có chút tật xấu lưu manh, hiện tại đã thay đổi rất nhiều, trước mặt người khác ít nói ít cười, làm một lão nam nhân chính phái nội liễm.
Thế nhưng hắn của khi đó, lời nào cũng dám nói, chuyện gì cũng dám làm, lúc nào cũng đem Tần Ninh lật qua lật lại tới mức mặt đỏ tai hồng, tùy hắn luận động.
Hiện giờ Tiền Nguyên Hằng đã không còn nói mấy lời thô tục đó nữa, nhưng trước mặt người khác, hắn vẫn bảo hộ nàng, bất kể đối phương là ai.
Tần Ninh kéo tay Tiền Nguyên Hằng lại, cười nói: “Không phải chàng nói đưa ta đi dạo ngự hoa viên sao, đừng để ý người không liên quan.”
Thanh âm nàng nhẹ nhàng như nước, bên trong còn ngầm có ý vui vẻ, khiến người ta có cảm giác như được tắm trong gió xuân.
Tiền Nguyên Hằng không rõ vì sao nàng lại vui vẻ, trong lòng tự thầm buồn bực, lẽ nào A Ninh gặp thục phi không những không tức giận, ngược lại cảm thấy vui mừng?
Nhưng hôm qua khi gặp Lương quý phi, rõ ràng không phải thái độ như thế này, không phải là hôm qua giả vờ đấy chứ?
Nghĩ vậy, Tiền Nguyên Hằng lại buồn bực thêm, sắc mặt u ám không vui bị Tần Ninh kéo đi.
Hai mẹ con thục phi mờ mịt nhìn hai người đi xa dần, ngươi đây là có ý gì, khinh thường chúng ta sao?
Tần Ninh híp mắt cười nắm tay Tiền Nguyên Hằng tới bên cạnh một chiếc đu, dây đu cột trên hai cột đá, trên là chiếc ghế to rộng khắc hoa tinh xảo, treo lên cho người ngồi, dưới mặt đất còn rải đầy những hòn đá góc cạnh rõ nét, từng viên từng viên xếp thành hình cánh hoa.
Mạt đế tiền triều, quả là rất biết hưởng lạc, hiện tại trái lại mang đến cho Tiền Nguyên Hằng không ít lợi ích.
Tần Ninh đeo đôi giày thêu hoa mềm, cảm nhận được những viên đá dưới chân, vô cùng thoải mái.
Nàng ngồi trên ghế đu, mi mục như họa tắm đẫm ánh nắng, nhìn hướng Tiền Nguyên Hằng cười.
Tiền Nguyên Hằng bước tới, ngồi xuống cùng nàng trên chiếc ghế kia, rầu rĩ không vui hỏi: “A Ninh, vì sao nàng không tức giận?”
“Bởi vì nàng ta là hạng râu ria.” Tần Ninh đu đưa dây đu, “dù sao chàng cũng sẽ bảo vệ ta, ta không cần phải tức giận.”
“Chàng còn nhớ dây đu nhỏ trong vườn nhà chúng ta không? Cái đu mắc giữa hai cây lê đó.”
Tiền Nguyên Hằng hồi tưởng lại.
Hồi Tần Ninh mới gả cho hắn, hắn vì muốn lấy lòng vợ nhỏ, đã đích thân làm một dây đu mà thường chỉ các đại tiểu thư nhà giàu mới dùng, cột trên thân cây trong vườn.
Tần Ninh trông thấy, vẻ mặt kinh hỉ của nàng khi đó hắn vĩnh viễn cũng không quên được, ngày đó, Tần Ninh đã chủ động hôn hắn. Tiểu thê tử hay xấu hổ, reo mừng nhảy nhót hôn chóc lên mặt hắn một cái, cảm xúc mềm nhẹ tựa như lông chim khẽ lướt qua trái tim.
“Tiền Nguyên Hằng vẫn là Đại Tráng của ta, làm hoàng đế rồi vẫn cùng ta ngồi dây đu, cùng ta dạo hoa viên, ta rất vui, tại sao lại phải vì mấy kẻ râu ria mà tức giận?”
Tần Ninh là người thông minh, nàng hiểu rõ đâu mới là điều mình mong muốn, đâu mới là thứ quan trọng nhất.
Nàng yêu Tiền Nguyên Hằng, vì thế không có gì quan trọng hơn tình yêu độc nhất vô nhị của Tiền Nguyên Hằng. Thẩm thục phi Lương quý phi, vốn chỉ là ân nhân của hắn, không có quan hệ gì khác, Đại Tráng vẫn chỉ thuộc vể một mình nàng, vậy là đủ rồi.
Tiền Nguyên Hằng ngẩn người, trái tim nóng lên.
Khắp thiên hạ A Ninh là người hiểu hắn nhất, yêu hắn nhất.
Gió xuân tựa như lời thì thầm giữa đôi tình nhân, nhẹ nhàng lướt qua bên tai, trái tim mềm nhũn như bông.
Tiền Nguyên Hằng ôm lấy vai Tần Ninh, nửa ngày mới nói được: “A Ninh, kiếp này, ta nhất định sẽ không phụ nàng.”
Buổi tối khi đưa Tiền Chính Hiên hồi cung, thiếu niên mặt mày rạng rỡ như ánh mặt trời, cười hì hì muốn kể cho Tần Ninh nghe những chuyện thú vị ngày hôm nay.
“Mẹ, con kể mẹ nghe, hôm nay con xém thì cười chết, cái kẻ họ Lương kia, hôm nay tới chỗ bọn con, nói ra nói vào muốn binh bộ thượng thư làm khó con, kết quả chẳng có ai thèm để ý tới hắn, thượng thư đại nhân đã trực tiếp đuổi người đi rồi.”
Lương Văn Cảnh cả đời thuận lợi, có lẽ cũng không nghĩ tới sẽ bị xem nhẹ, binh bộ thượng thư cái lão thất phu này, trước giờ thấy hắn lúc nào cũng khách khí, hôm nay lại giả bộ thanh cao. Chẳng lẽ giả bộ là có thể ôm được đùi mẫu tử hoàng hậu hai người sao, đừng quên người là do lễ bộ thượng thư cùng lại bộ thượng thư cùng nhau đi đón, không có chút quan hệ nào với hắn cả.
Lương Văn Cảnh thiếu chút nữa thì tức đến hộc máu, một thằng nhãi ranh, nông dân chân đất, dựa vào cái gì dám tranh đoạt hoàng vị với cháu trai của Lương Văn Cảnh hắn.
Tiền Nguyên Hằng ở bên cạnh phê duyệt công vụ, nghe thấy lời của Tiền Chính Hiên, bèn hỏi: “Lương Văn Cảnh đi binh bộ? Lá gan hắn cũng thực lớn.”
Lá gan cũng không phải lớn bình thường, Lương Văn Cảnh là ngự sử đại phu, thuộc về ngự sử đài, vậy mà lại vô duyên vô cớ chạy tới binh bộ, đây chính là phạm vào cấm kỵ.”
“Viên Hoàn, truyền Lương Văn Cảnh tiến cung.”
Tần Ninh nhìn hắn, lại nhìn sắc trời bên ngoài, không vui nói: “Muộn thế này rồi, chàng gặp hắn làm gì?”
“Hỏi xem hắn muốn làm gì, Lương Văn Cảnh bây giờ...” Tiền Nguyên Hằng lại thở dài, “Năm đó hắn theo ta bôn ba, xem như là công thần bậc nhất, ta cũng không thể qua cầu rút ván(*),