Truyện được dịch/edit bởi [Tokiya] và đăng tại truyen5z.com
Truyện được làm và đăng tại web truyen5z. Hãy đọc ở web chính chủ để ủng hộ editor/dịch giả.
Update full và sớm nhất tại truyen5z.com
: truyen5z.com
Chương 15: Đêm khuya tĩnh lặng
Vợ con hắn có quan trọng, cũng không quan trọng đến mức khiến Tiền Nguyên Hằng không tiếc tất cả.
“Văn Cảnh, trẫm trước giờ luôn coi ngươi như huynh đệ, trong lòng trẫm A Ninh và Chính Hiên có địa vị thế nào, chắc ngươi cũng hiểu, trẫm cũng không muốn có một ngày ta phải vì họ mà thành kẻ địch với ngươi, ngươi hiểu không?”
Lương Văn Cảnh đương nhiên hiểu, hồi mới quen biết Tiền Nguyên Hằng, hắn còn từng cùng Tiền Nguyên Hằng trở lại làng Đại Diệp một chuyến.
Trước mắt là mặt đất cháy đen khắp nơi, nam nhân vững tựa thái sơn quỳ trên đất khóc giống như kẻ bị con cái vứt bỏ, nỗi đau ấy, khiến thiên địa thất sắc.
Rất nhiều rất nhiều năm quen biết, đó là lần đầu tiên và duy nhất hắn chứng kiến Tiền Nguyên Hằng thất thố như vậy, một kẻ yêu thương sâu sắc thê tử của mình.
Vì thế năm đó khi hắn lấy Lương Ngọc, Lương Văn Cảnh trong lòng có chút không vui.
Hắn không chút hoài nghi, nếu như có thể, Tiền Nguyên Hằng có thể vứt bỏ tất cả vinh hoa phú quý trong tay để đổi lấy vợ con mình trở về.
Cho nên khi mẫu tử Tần thị trở về, hắn mới như gặp phải đại địch, hận không thể bóp chết Tiền Chính Hiên từ trong nôi, bởi vì hắn biết, mẹ con hai người đối với Tiền Nguyên Hằng mà nói, chính là thứ quan trọng nhất thiên hạ.
Lương Văn Cảnh nửa đêm vội vàng tới, lại vội vàng rời đi, còn kinh động tới không biết bao nhiêu người.
Hoàng đế bệ hạ xưa nay làm việc nhanh chóng dứt khoát, gần như chưa từng có chuyện nửa đêm canh ba gọi người tới, trừ phi xảy ra chuyện lớn, nhất thời, trong lòng mỗi người đều thấp thỏm không yên, không phải biên cảnh lại xảy ra bạo động, Tĩnh An hầu phải khoác giáp ra trận đấy chứ?
Đêm khuya Tiền Nguyên Hằng trở lại tẩm điện, Tần Ninh còn đang sáng đèn đợi hắn. Nữ tử dung nhan mỹ lệ ngồi trước ánh đèn, trong tay cầm cuốn sách, không nhìn hắn, mà dựa vào huân lồng(*) mơ màng sắp ngủ.
Trái tim Tiền Nguyên Hằng mềm nhũn, thực tốt, muộn như thế này mở cửa còn có thể trông thấy A Ninh đang đợi hắn, mười mấy năm chăn đơn gối chiếc, giấc mộng như vậy đều là điều xa xỉ, hắn luôn vọng tưởng có một ngày mở cửa ra, trong phòng có một người con gái dịu dàng như nước hỏi hắn: “Sao chàng muộn như vậy mới trở về?”
Hồi còn trẻ, A Ninh sợ tối, mỗi đêm đều chờ hắn trở về mới dám đi ngủ, hôm nào hắn về muộn, nàng sẽ oán giận một câu như vậy, sau đó để hắn ôm nàng đi ngủ.
Hắn bước tới lấy đi cuốn sách trong tay Tần Ninh, nhất thời khiến nàng giật mình tỉnh dậy, “Chàng trở về rồi?”
Tiền Nguyên Hằng ôm ngang nàng lên: “Đợi có sốt ruột không, nàng nên đi ngủ sớm.”
Tần Ninh vẫn còn buồn ngủ, đem mặt chôn vào bờ vai hắn cọ cọ, mơ hồ không rõ nói: “Chàng về rồi, ta muốn ngủ với chàng, ta sợ.”
Tiền Nguyên Hằng cảm thấy vai mình sắp bị cọ tới nhũn ra rồi, hắn thậm chí không có suy nghĩ loạn thất bát tao như ngày hôm qua, chỉ muốn yên lặng mà ôm người con gái hắn yêu, đến tận thiên hoang địa lão.
Long sàng mềm mại ấm áp vô cùng rộng rãi, Tiền Nguyên Hằng trước giờ mỗi khi ngủ, đều cảm thấy như có gió lạnh lùa vào, lò sưởi trong phòng có ấm hơn nữa cũng không có tác dụng, bởi sự lạnh lẽo là phát ra từ tận sâu trong đáy lòng. Có Tần Ninh, nữ tử trong lòng mặc dù thân nhiệt không cao, thậm chí còn lạnh hơn hắn một chút, thế nhưng trong lòng mãn nguyện, cũng không còn cảm giác gió lùa vào nữa.
Một đêm vô mộng.
Buổi lên triều sáng sớm ngày hôm sau thiếu đi Tĩnh An hầu, vốn là chuyện động trời, lại bị thái độ lạnh nhạt bình thản của hoàng đế bệ hạ áp xuống.
“Tĩnh An hầu phạm lỗi, cấm túc mấy ngày, ngự sử đài tạm thời do Chu ái khanh trông nom, không cần đoán mò nữa.”
Lễ bộ thượng thư cười vui sướng khi người gặp họa, Lương Văn Cảnh hôm qua còn lăn qua lộn lại muốn hắn và Hạ đại nhân cùng nhau bị cấm túc, kết quả báo ứng đã tới nhanh như vậy, đúng là ác có ác báo.
Mọi người nghe nói thiên hạ bình an vô sự thì vô cùng mừng rỡ, nhưng cố tình lại có mấy kẻ không chịu an phận.
Giống như không còn con mắt của ngự sử đài đám tiểu quan liền ngoi lên cướp lời các lão thần.
“Bệ hạ, gần đây trong dân gian có tin đồn, đại hoàng tử điện hạ không phải con thân sinh của bệ hạ, mà là do hoàng hậu nương nương tư thông với kẻ khác sinh ra, dám hỏi bệ hạ, làm thế nào có thể xác định vấn đề huyết mạch của đại hoàng tử.”
Hắn trước giờ chưa từng được trông thấy diện mạo Tiền Nguyên Hằng, thiên tử thượng triều luôn mang mũ miện có chuỗi ngọc, cả khuôn mặt đều bị che đi, hắn nhìn không thấy, cho nên không biết tướng mạo Tiền Chính Hiên lớn lên giống ai.
Cả triều đình nhất thời lặng ngắt như tờ, an tĩnh đến mức một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy được.
Lễ bộ thượng thư gãi đầu, không biết phải trả lời làm sao, trừ khuôn mặt kia của Tiền Chính Hiên, quả thực không còn gì để chứng minh y là con ruột của Tiền Nguyên Hằng, nhưng cũng không thể lôi hoàng đế cùng đại hoàng tử cùng đứng ra trước mặt cho người ta xem, chứng minh hai người là đôi phụ tử ruột thịt.
Tiền Nguyên Hằng lại không vội làm sáng tỏ, hỏi ngược lại: “Ái khanh nói tin đồn dân gian, là từ đâu nghe được?”
“Khắp các trà lâu trong kinh thành đều đang bàn tán chuyện này, không biết các vị đại nhân có từng đi nghe ngóng tìm hiểu trong dân gian, bách tính nói say sưa, lời lẽ khó nghe, thỉnh bệ hạ đưa ra chứng cứ, thuyết phục thiên hạ bá tánh.”
“Kinh Triệu Phủ đâu?” Tiền Nguyên Hằng nói, “Trong kinh thành xuất hiện loại tin đồn này, vậy mà lại là ngự sử đài nhắc tới trước tiên, có thể thấy Kinh Triệu Phủ thất trách, bình thường chỉ ăn không ngồi rồi, không quan tâm khó khăn trong dân gian, chuyện lớn như vậy cũng không nghe được, còn cần các ngươi làm gì?”
Hắn nhìn tiểu ngự sử kia, hòa nhã nói: “Ái khanh có công, trẫm có trọng thưởng, ngày sau chăm quan tâm chuyện trong dân gian, đừng để bách tính chịu thiệt thòi, cũng đừng sợ có người gây áp lực, trẫm sẽ chống lưng cho ngươi.”
Kinh Triệu Phủ run rẩy sợ hãi quỳ dưới đất: “Bệ hạ thứ tội, thần mấy ngày này bận rộn với việc nhậm chức của huyện lệnh quản lí nội khu, đã chểnh mảng chuyện trong kinh thành, là thần có lỗi, mong bệ hạ trách phạt.”
Kinh thành là khu quản lí của Kinh Triệu Phủ, chuyện lớn chuyện nhỏ gì của bách tính đều phải do Kinh Triệu Phủ báo lên, lần này lại bị ngự sử đài cướp lời trước, lại còn là một tiểu quan vô danh, khó trách Tiền Nguyên Hằng lại tức giận như