Truyện được dịch/edit bởi [Tokiya] và đăng tại truyen5z.com
Truyện được làm và đăng tại web truyen5z. Hãy đọc ở web chính chủ để ủng hộ editor/dịch giả.
Update full và sớm nhất tại truyen5z.com
: truyen5z.com
Chương 17: Ngón tay ngọc ngà
Tần Ninh cọ cọ mặt lên mu bàn tay hắn.
Nửa ngày sau mới nói: “Không, ta không muốn nghe ai nói chàng đã chết nữa.”
Những ngày tháng kia quá khổ cực, vừa nghĩ tới chuyện không thể gặp lại người mình yêu, Tần Ninh thà rằng người chết là bản thân mình, cũng không muốn lại bị khổ đau dày vò nữa.
Rất nhiều năm về trước, nếu không phải thấy Tiền Chính Hiên nằm trong lòng gào khóc đòi ăn, tình hình gian nan khi đó, Tần Ninh có thể đã đi theo hắn rồi, nàng không có cách nào một lần nữa chịu đựng loại đau đớn đó.
Trong lòng Tiền Nguyên Hằng chua xót vô cùng.
Hắn chỉ nghe thấy thanh âm dịu dàng như nước của chính mình: “Được, ta sẽ mãi mãi bên cạnh nàng.”
Cho dù là chết đi, ta cũng sẽ đợi nàng trên cầu Nại Hà, tuyệt đối sẽ không uống bát canh vong tình tuyệt ái của Mạnh Bà.
Nếu như nàng chết trước ta, hãy đợi ta một chút, ta rất nhanh thôi sẽ tới tìm nàng.
Rất nhiều năm rồi Tiền Nguyên Hằng luôn bị vây hãm luẩn quẩn trong một giấc mộng, luôn nghĩ tại sao năm đó ở làng Đại Diệp không trực tiếp đi theo Tần Ninh, rõ ràng tiếp tục sống không còn ý nghĩa gì, tất cả mọi chuyện đều cảm thấy nhạt nhẽo vô vị.
Vì các tướng sĩ dưới trướng sao? Nhưng những người đó cũng đều vì lợi ích mà tới, không có một ai thật lòng thật dạ ủng hộ hắn.
Nếu là vì giang sơn xã tắc, nhưng lúc đó hắn vẫn chỉ là một thủ lĩnh nho nhỏ của nghĩa quân, non sông tráng lệ với chưa tới.
Hoặc có lẽ, chính là vì để rất nhiều năm về sau, hắn và Tần Ninh lại trùng phùng.
Trong tối tăm u ám, trời cao đã định sẵn sẽ có ngày này, vì thế cho nên, khi đó trong đầu hắn thần kì không hề xuất hiện ý nghĩ tự sát.
Tần Ninh hơi thẹn thùng đẩy Tiền Nguyên Hằng ra, “Đều đã là phu thê già rồi, còn sến súa như vậy, người ta thấy lại cười cho.”
Thế nhưng nàng lại thích mấy lời sến súa này, nữ nhân khẩu thị tâm phi nha.
Tiền Nguyên Hằng cầm bàn tay nàng trong tay ngắm nghía, da Tần Ninh trắng nõn, ngón tay thon dài thanh mảnh, là một đôi tay rất đẹp, Tiền Đại Tráng khi xưa chỉ biết nhìn mà cười ngốc, sau này đọc sách mới biết được một câu, lộ lai ngọc chỉ khiên khiên nhuyễn, hành xử kim liên bộ bộ kiều(*).
(*) Chỉ người con gái với những động tác cử chỉ nhẹ nhàng mỹ lệ đẹp mắt.
A Ninh của hắn, chính là người con gái như vậy, xinh đẹp dịu dàng.
Chỉ là đôi tay non mềm mảnh khảnh kia, đã trở thành đôi bàn tay thô ráp, phần bụng ngón tay có vết chai thật dày, trên mu bàn tay chằng chịt những vết sẹo, vừa nhìn liền biết nàng đã từng phải trải qua bao nhiêu vất vả.
Hắn vuốt ve mấy vết chai trong lòng bàn tay Tần Ninh, kẻ ngốc cũng biết hắn đang suy nghĩ điều gì.
Tần Ninh rút tay về, nhìn hắn: “Chàng cũng không nhìn tay mình xem, đã sớm thô ráp từ tám trăm năm trước rồi, hiện tại còn không bằng trước kia.”
Bàn tay Tiền Nguyên Hằng rất lớn, rất dày, khiến Tần Ninh ấn tượng sâu sắc nhất chính là lớp da rắn chắc, kéo cũng không ra, nàng sống bao nhiêu năm, cũng chỉ gặp qua mình Tiền Nguyên Hằng da tay như vỏ cây, hiện tại đã từ bàn tay cổ thụ mười năm thăng cấp thành bàn tay cổ thụ trăm năm.
Tần Ninh vẫn nhớ rõ, vào ban đêm, đôi tay này du tẩu trên thân thể mình, đem làn da trắng nõn kiều nộn của nàng ma sát ra nhiều vết đỏ, bàn tay to lớn siết chặt eo nàng, ngày hôm sau sẽ có dấu một đôi bàn tay lưu lại trên vùng eo lưng, nhìn rất dọa người, nhưng cái kẻ này lại hết lần này tới lần khác vui không biết mệt.
Tần Ninh không ngoài dự tính bị hồi ức của chính mình làm cho mặt mũi đỏ bừng.
Chỉ trách cái người trước mặt này năm xưa quá lưu manh, khiến nàng nhìn cái gì cũng nhớ tới mấy chuyện mặt đỏ tim đập.
Nhớ năm xưa chính mình là một tiểu cô nương cái gì cũng không hiểu, bị nam nhân này lăn qua lộn lại, cuối cùng thành không có gì là nàng không biết.
Tiền Nguyên Hằng nhìn trân trân Tần Ninh không biết vì sao đột nhiên mặt mũi đỏ bừng, khó hiểu lật bàn tay mình lại xem, một bàn tay mà thôi, nàng nhớ tới cái gì rồi?
Trực tiếp nói cho hắn, Tần Ninh chắc chắn sẽ không làm.
Tần Ninh vỗ vỗ mặt, hỏi hắn: “Sao thái y còn chưa tới?”
Còn tiếp tục một mình ở một chỗ với Tiền Nguyên Hằng nữa, nàng không biết bản thân sẽ lại nghĩ tới cái gì.
Tiền Nguyên Hằng mặt không đổi sắc nói: “Thái y viện đường xa.”
Chắc đang ở bên ngoài đợi rồi, mới nãy hắn hình như thấy bóng dáng Viên Hoàn xẹt qua, nhưng Tần Ninh còn đang mải nghiên cứu tay hắn, Viên Hoàn không dám làm phiền.
“Viên Hoàn, thái y đã tới chưa, đứng hết bên ngoài làm gì.”
Viên Hoàn dẫn đầu các thái y tiến vào phòng, trong lòng ấm ức tủi thân, chẳng phải vì hắn muốn tạo cơ hội cho hoàng đế bệ hạ và nương nương bồi dưỡng tình cảm sao, bệ hạ khó khăn lắm mới đưa được nương nương về cung, nhất định còn rất ngại ngùng, hắn không thể làm phiền được.
Cũng không biết là người nào hôm đó sau khi xuất cung trở về thì thở ngắn than dài, hiện tại lại làm bộ làm tịch.
Viên Hoàn âm thầm ghi hận trong lòng, để sau này tới quấy rối.
Các thái y trong thái y viện, đều là những người có y thuật cao siêu trên khặp cả nước được tuyển chọn, Tiền Nguyên Hằng không tin những kẻ lưu lại từ triều trước, cho nên đã đuổi hết đi từ sớm.
Thái y viện hiện nay, người đứng đầu là một lão tiên sinh họ Bạch, Bạch lão tiên sinh tiên phong đạo cốt, cao thâm khó dò vuốt vuốt bộ râu, chắp tay nói: “Bệ hạ, thần có thể bắt mạch cho nương nương được không?”
Ở trong cung muốn bắt mạch cho nữ nhân, để không mạo phạm quý nhân. chủ yếu đều dùng huyền ti, nhưng mà huyền ti này, lại không bằng trực tiếp dùng tay.
Ý của Bạch lão tiên sinh, chính là trực tiếp bắt mạch bằng tay, suy cho cùng đây là tâm can máu thịt của hoàng đế bệ hạ, không thể xảy ra chút sai sót nào.
Tiền Nguyên Hằng quay đầu sang nhìn Tần Ninh, thấy Tần Ninh không có cảm giác bị xúc phạm, mới gật đầu đáp ứng: “Có thể, nhưng phải khám chuẩn, nếu không...”
Hắn rất muốn phun ra một loạt những lời đe dọa tàn nhẫn, kết quả lại bị Tần Ninh kéo ống tay áo ngăn lại, trong lòng còn có chút tiếc nuối, mặc dù không biết đang tiếc cái gì.
Có lẽ là...vì mất đi cơ hội tức giận vì hồng nhan chăng.
Bạch lão tiên sinh bỏ hòm thuốc xuống, ngồi xuống trước mặt Tần Ninh, đưa tay ra nói: “Hoàng hậu nương nương, thần mạo phạm rồi.”
Tay ông đặt lên cổ tay Tần Ninh, một lúc sau thu tay về, khẽ cười một cái: “Thân thể của nương nương, không có vấn đề gì lớn cả.”
Tiền Nguyên Hằng trừng mắt nhìn ông: “A Ninh vừa gặp lạnh đã ho khan, tâm trạng kích động cũng ho khan, thân thể yếu như vậy.”
Đây