Truyện được dịch/edit bởi [Tokiya] và đăng tại truyen5z.com
Truyện được làm và đăng tại web truyen5z. Hãy đọc ở web chính chủ để ủng hộ editor/dịch giả.
Update full và sớm nhất tại truyen5z.com
: truyen5z.com
Chương 23: Thích khách lọt lưới
Viên Hoàn đích thân tới gọi Lương Văn Cảnh vào cung, hắn sau khi vào Thừa Càn cung trông thấy Tần Ninh, vẫn có chút không được thoải mái.
“Thần bái kiến hoàng hậu nương nương, bệ hạ sao rồi?”
“Các thái y vẫn ở bên trong, bổn cung cũng không hiểu chính sự, phiền Tĩnh An hầu nhọc lòng rồi.”
Kì thực Lương Văn Cảnh cảm thấy Tần Ninh có chút quen mắt, tựa hồ đã từng gặp qua ở đâu, nhưng cố nhớ thì lại không nhớ ra, trong lòng cũng thấy kì lạ, sao mình lại có suy nghĩ này.
“Hoàng hậu nương nương, thần nghe nói khi bệ hạ bị thương, đại hoàng tử cũng ở bên cạnh, thần có thể hỏi đại hoàng tử vài câu được hay không, như vậy sẽ dễ tìm ra hung thủ.”
Lương Văn Cảnh ngữ khí nhàn nhạt, Tần Ninh lại cảm thấy hắn không có hảo ý, ngay lập tức muốn cự tuyệt.
“Tĩnh An hầu hỏi bổn cung đi, Chính Hiên tuổi còn nhỏ, đã bị hoảng sợ, tất cả mọi chuyện nó đều nói cho bổn cung hết rồi.”
Lương Văn Cảnh nói: “Nếu hoàng hậu nương nương không tín nhiệm vi thần, vậy xin hãy gọi đại hoàng tử tới đây, thần sẽ hỏi vài vấn đề ngay trước mặt người, có những thứ thực sự cần đại hoàng tử tự mình nói, lời thuật lại của nương nương, suy cho cùng vẫn sẽ không đủ chi tiết, ngộ nhỡ bỏ lỡ điều gì, chỉ e nương nương, cũng không thể gánh vác.”
“Đi kêu Chính Hiên lại đây, mong Tĩnh An hầu xử trí công bằng mới không phụ sự ủy thác của bệ hạ.”
Tất nhiên Tần Ninh cũng mong sớm ngày bắt được thích khách.
Nhưng nàng rất lo Lương Văn Cảnh sẽ lấy việc công trả thù tư, người này là huynh trưởng của Lương quý phi, là cữu cữu ruột của tam hoàng tử, là thiên địch của Tần Ninh nàng, chỉ sợ hắn sẽ trực tiếp chụp lên đầu Chính Hiên tội danh làm bị thương Tiền Nguyên Hằng.
Hôm nay Tiền Nguyên Hằng bị thương, chuyện gì cũng không thể làm, chuyện bên ngoài chẳng phải đều do Lương Văn Cảnh một tay che trời sao.
Lương Văn Cảnh chắp tay hành lễ: “Thần dù bất tài, nhưng không phải hạng tiểu nhân, thần và bệ hạ quen biết bao năm, tất nhiên đều mong tìm ra hung thủ thực sự, thần tin chắc hoàng hậu nương nương cũng như vậy.”
Tiền Chính Hiên thay y phục khác bước vào, Lương Văn Cảnh cười nói: “Đại hoàng tử điện hạ, thần có mấy câu muốn hỏi người, sự việc trọng yếu, mong điện hạ sẽ không nói dối.”
“Tĩnh An hầu hỏi đi, ta biết gì sẽ nói hết không giấu giếm, chỉ cần có thể tìm ra hung thủ thật sự, làm gì cũng đều được.”
Trong lòng Tiền Chính Hiên vừa áy náy vừa khó chịu, nếu không phải vì bảo vệ y, Tiền Nguyên Hằng cũng sẽ không bị thương.
“Vậy được, xin hỏi điện hạ, địa điểm thời gian xảy ra vụ án.”
“Đại lộ Thanh Bình, trên con đường lớn trước cửa tiệm Cửu Hòa, thời gian vào nửa canh giờ trước, mũi tên đó, có lẽ được phóng từ trong tiệm Cửu Hòa ra.”
Lương Văn Cảnh gật đầu, chỉ hỏi một câu này, rồi nói: “Làm phiền điện hạ.”
Tiền Chính Hiên sửng sốt: “Tĩnh An hầu không hỏi gì khác sao?”
Lương Văn Cảnh hỏi: “Lẽ nào điện hạ còn biết gì khác? Chuyện tiếp theo thần sẽ tự điều tra, dù sao những kẻ đó, cũng không phải lần đầu tiên.”
Trước đây cũng có kẻ trà trộn vào cung hành thích Tiền Nguyên Hằng, chỉ là Tiền Nguyên Hằng luôn luôn cảnh giác, cho nên bọn chúng vẫn chưa từng đạt được mục đích, đây là lần đầu tiên Tiền Nguyên Hằng có nhược điểm, quả nhiên kết quả đã khác trước.
Bạch lão tiên sinh từ trong vén rèm bước ra, khuôn mặt già nua tràn đầy mệt mỏi, chắp tay nói: “Hoàng hậu nương nương, bệ hạ đã không còn gì đáng ngại, băng bó xong chỉ cần tĩnh dưỡng là được, Tĩnh An hầu, bệ hạ truyền ngài vào trong.”
Lương Văn Cảnh quen đường đi vào bên trong, bên kia bức mành, giọng nói Tiền Nguyên Hằng truyền ra: “Những kẻ đó cho rằng người bị thương không phải trẫm, chắc chắn chúng sẽ không dễ dàng từ bỏ, ngươi đem Cẩm Y Vệ đi điều tra, xung quanh đại lộ Thanh Bình, không được bỏ sót chỗ nào.”
Bọn chúng phỏng chừng chỉ trông thấy có người che trước người Tiền Nguyên Hằng đỡ thay hắn một mũi tên, không có hành thích thành công, cho nên sẽ không từ bỏ.
Lương Văn Cảnh đáp: “Bọn chúng liệu vẫn còn ở đó sao?”
Đều đã bại lộ cả rồi.
“Trẫm nghi ngờ, bọn chúng không phải tạm thời ở đó, mà nơi đó là một cứ điểm của chúng, kẻ bị bắt lần trước, bồ câu của hắn cũng là bay về hướng đó.”
Chỉ là không tìm được địa điểm cụ thể, lần này đại khái đã có thể chắc chắn.
Chỗ ở tạm thời có thể thay đổi, nhưng là một cứ điểm, bọn chúng truyền tin, trao đổi tin tức đều ở đó, không phải dễ dàng nói bỏ là bỏ được.
Lương Văn Cảnh suy nghĩ một chút liền hiểu ý hắn, kẻ hành thích tất nhiên sẽ tìm nơi bản thân quen thuộc để ra tay, nắm chắc hoàn cảnh địa hình mới có thể chắc chắn sẽ không bị thứ gì cản trở, một kích trúng đích, chỉ có người quanh năm trà trộn quanh tiệm Cửu Hòa mới có thể chọn nơi đó để ra tay.
“Bệ hạ yên tâm, lần này sẽ một lưới bắt gọn bọn chúng, một manh giáp cũng không chừa.”
Lương Văn Cảnh căm ghét đám người đó hơn bất cứ ai, chưa từng ngơi nghỉ một ngày, mới đầu nhân số còn đông, cứ dăm hôm ba bữa lại phái người tới hành thích Tiền Nguyên Hằng, phủ Tĩnh An hầu cũng bị ghé thăm vô số lần, nhiều lần bọn chúng suýt thành công, may mà Lương Văn Cảnh hắn phúc lớn mạng lớn.
“Văn Cảnh, hôm nay ở thái miếu Tiền Dung đẩy Chính Hiên xuống nước, trẫm hiện giờ không có sức xử trí nó, ngươi đưa nó về phủ Tĩnh An hầu, xem làm như thế nào thì làm.”
Có thể dạy lại thì dạy, còn không dạy lại được nữa, vậy thì tính cách khác.
Tóm lại, không thể tiếp tục dung túng được nữa.
Mười mấy năm nuôi con trai kẻ địch, Tiền Nguyên Hằng đương nhiên mong nó tốt đẹp, chỉ là sẽ không có lần sau nữa.
Coi như là lần cuối hắn tưởng niệm Giang Hải che trước thân đỡ giúp hắn một đao, coi như là lần cuối cùng nhớ lại thảm trạng Giang Hải bị đâm xuyên bụng ngay trước mặt mình.
Nếu có lần sau Tiền Dung sau này, sống cũng được mà chết cũng được, chỉ là không được mang họ Tiền nữa.
Lương Văn Cảnh trầm mặc, cảm thấy hơi khó hiểu.
Hắn không biết bản thân phải nói gì, nếu như trước kia, hắn nên lấy Giang Tây Lương thị ra để chèn ép Tiền Nguyên Hằng, bắt hắn thu hồi mệnh lệnh.
Thế nhưng bây giờ hắn không biết làm sao cho phải, Tiền Dung không phải con trai Tiền Nguyên Hằng, cũng chẳng phải hoàng tử.
Lương Văn Cảnh hắn vốn dĩ phải không đội trời chung với Giang Tây Lương thị.
Thì ra quan hệ giữa hắn và Tiền Nguyên Hằng đã đi đến mức này, trừ mấy chuyện này ra, cũng không còn lời nào có thể nói với nhau được nữa.
Vậy mà Tiền Nguyên Hằng vẫn rất tín nhiệm hắn.
Lương Văn Cảnh cúi đầu: “Thần tuân chỉ.”
Hắn gần như có thể tưởng tượng ra được, nếu không phải lần này Tiền Nguyên Hằng bất ngờ bị thương, hắn thực sự không còn sức đâu mà ứng phó với Lương quý phi và Lương thị nữa, tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ qua cho Tiền Dung.
Tiền Chính Hiên là con trai ruột thịt của hắn, là trân bảo hắn nâng niu trong tim.
Tương lai của Tiền Dung, đành trông chờ vào chính bản thân nó thôi. Lương Văn Cảnh nói lời này, sau này hắn sẽ không giúp mẫu tử Lương Ngọc làm chuyện thương thiên hại lý nữa, từ giờ Lương Ngọc cũng như Thẩm thục phi, hắn không viện trợ bên nào nữa.
Lương Văn Cảnh chậm rãi bước ra, trông thấy Tần Ninh khuôn mặt tràn đầy lo lắng: “Hoàng hậu nương nương, bệ hạ không có gì đáng ngại, nếu người nóng ruột, có thể tiến vào xem.”
Hắn tỏ ra thân thiện với Tần Ninh, chỉ mong sau này mẫu tử hai người thượng vị, có thể tha cho muội muội hắn một mạng.
Lương Ngọc dù phạm vào đại tội, nhưng nàng cũng là muội muội huyết mạch tương liên với hắn, hắn không khuyên nổi người cố chấp như nàng, chỉ hi vọng cuối cùng có thể giữ được mạng cho nàng.
Còn về Tiền Dung, cháu trai và muội muội, tất nhiên muội muội quan trọng hơn.
Tần Ninh đứng dậy, quay lưng đi vào trong.
Thái y đã xử lý tốt vết thương của Tiền Nguyền Hằng, đang băng bó lại cho hắn, nội sam trên người hắn đã được thay bằng một chiếc khác sạch sẽ hơn, ngoại trừ sắc mặt còn hơi trắng nhợt, nhìn qua phỏng chừng cũng không có gì chuyện gì nữa.
Nàng đi tới trước giường, nắm lấy bàn tay không bị thương của Tiền Nguyên Hằng, yên lặng nhìn hắn, không nói gì.
Tiền Nguyên Hằng miễn cường nở nụ cười: “Thật sự không sao mà, chẳng phải thái y đã nói rồi sao, chỉ là vết thương nhỏ, Chính Hiên sao rồi, nó không có bị dọa chứ.”
Tần Ninh lắc đầu: “Nó không sao, chàng...”
Nàng không nói tiếp được, hoàn toàn không nghĩ tới, vết thương như vậy mà hắn còn kêu nhỏ, hắn chảy nhiều máu như vậy, mười mấy năm nay, những vết thương lớn nhỏ trên người Tiền Nguyên Hằng, rốt cuộc nặng ra sao.
Vẫn may hắn mạng lớn, nếu không mấy năm này, có thể Đại Tráng của nàng, đã thực sự không còn nữa.
Bạch lão tiên sinh ở bên ngoài nghỉ ngơi chốc lát rồi tiến vào nói: “Hoàng hậu nương nương, nơi bị thương này của bệ hạ thật sự không sao, không bị thương vùng trọng yếu, xương cũng không việc gì, chỉ bị thương phần da thịt, người nhìn chảy nhiều máu vậy thôi, là ngài ấy đổ mồ hôi nhiều nên mới vậy, kì thực không có việc gì.”
Nếu là kẻ khác, vết thương nhiễm trùng gì gì đó, đấy mới thực nghiêm trọng, nhưng Tiền Nguyên Hằng ở trong cung dùng dược liệu cao cấp nhất thì sợ gì chứ.
“Nghe thấy chưa, thật sự không sao đâu, nàng đừng nghĩ linh tinh, có thời gian thì đi làm cho ta mấy món ăn, ta muốn ăn đồ chính tay nàng nấu.” Tiền Nguyên Hằng vươn đầu cọ cọ lòng bàn tay nàng, nhân tiện làm nũng.
Bạch lão tiên sinh là người nhaỵ bén, ông không nhìn hắn, chỉ quay đầu qua nói: “Hoàng hậu nương nương, cái này...quốc cữu hôm nay xin nghỉ, người xem có cần lão thần đi thông báo một tiếng để ngày mai cậu ta không cần tới nữa không.”
Bệ hạ bị thương, hoàng hậu nương nương chắc cũng chẳng còn tâm tình đón tiếp thê tử đệ đệ bên nhà mẹ không thân thiết nữa.
Tần Ninh gật đầu: “Làm phiền lão tiên sinh.”
Nàng buông tay Tiền Nguyên Hằng ra, “Chàng muốn ăn gì, để ta đi làm cho chàng.”
“Thịt kho tàu.” Tiền Nguyên Hằng suy nghĩ một chút, “Còn có bánh chưng đường nữa.”
Tần Ninh sửng sốt cúi đầu nhìn hắn, hồi lâu mới nói: “Ta không biết làm.”
Dù là thịt kho tàu hay bánh chưng đường, mặc dù đều là đặc sản Cô Tô, nhưng thịt kho tàu cách làm phức tạp, tốn thời gian tốn sức lực, bánh chưng đường nàng lại không thích ăn, sao có thể biết làm.
Hai người hai mặt nhìn nhau, Tiền Nguyên Hằng chôn mặt vào chăn, thở dài tiếc nuối.
Từ nhỏ hắn đã thích ăn mấy thứ này, sau khi rời khỏi Cô Tô, những nơi khác đều không tìm thấy, thịt kho tàu thì thôi đi, mấy tửu lâu dù làm không chuẩn hương chuẩn vị, nhưng cũng gọi là có, còn thứ đồ ăn vặt như bánh chưng đường, thực sự tìm khắp kinh thành đều không thấy.
Hắn còn nghĩ muốn Tần Ninh làm cho một lần, không ngờ nàng lại không biết, quả không hổ là A Ninh.
Tiền Chính Hiên sau khi ở bên ngoài nói vài câu với Lương Văn Cảnh xong bèn đi vào trong, nghe thấy vậy, trong lòng vốn đang tràn đầy phiền muộn cũng được xoa dịu đi mấy phần.
“Mẹ, con biết làm bánh chưng đường, A Man tỷ từng dạy con, cha chờ một lát, con sẽ quay lại ngay.”
Hồi bọn họ còn ở Cô Tô, có một thời gian sống kế bên một tiệm bánh, chủ tiệm bánh là một góa phụ trẻ, nuôi một cô con gái nhỏ, cô bé kia cùng Tiền Chính Hiên đồng bệnh tương liên, đều không có cha, cho nên quan hệ rất tốt, mỗi khi góa phụ trẻ dạy con gái nàng làm bánh, nhân tiện cũng dạy luôn cho Tiền Chính Hiên.
Tần Ninh trơ mắt nhìn Tiền Chính Hiên chạy ra ngoài, trong lòng hơi cảm thấy hổ thẹn.
Nàng quả thực không phải người phụ nữ đảm đang, những món Tiền Chính Hiên biết làm nàng đều không biết, thật sự...xấu hổ.
Bạch lão tiên sinh khẽ ho khan, “Bệ hạ, thần xin cáo lui.”
Tiền Chính Hiên nhàn nhạt ừ một tiếng.
Trong nhất thời, những người trong phòng đều tản đi hết, hai tiểu cung nữ quét dọn cũng nhanh nhanh chóng chóng chuồn khỏi, chỉ còn lại hai người Tần Ninh và Tiền Nguyên Hằng.
“A Ninh, ta muốn ngủ, nàng nằm với ta một lát đi.”
Tần Ninh bất đắc dĩ: “Lát nữa Chính Hiên tới rồi, chàng thức thêm lúc đi.”
Làm bậc cha mẹ, sao có thể không ý tứ như thế, ngộ nhỡ lát nữa Chính Hiên đi vào, còn ra thể thống gì.
Một tay nàng chạm lên đầu vai Tiền Nguyên Hằng, ngập ngừng nói: “Chàng thực sự không sao nữa?”
Không phải lại hùa với thái y dỗ nàng đấy chứ, chảy nhiều máu như thế, trông rất dọa người, sao có thể chỉ là bị thương da thịt.
Tiền Nguyên Hằng tràn đầy bất đắc dĩ, lại nổi lên suy nghĩ muốn đùa nàng, mặt nghiêm túc nói: “Là giả, ta có sao, Bạch khanh nói có thể cánh tay này sẽ bị phế, A Ninh nàng sẽ không chán ghét ta chứ.”
Tần Ninh tin là thật, nhìn chăm chú cánh tay hắn, nước mắt hạt lớn hạt bé thi nhau rơi xuống, rơi trên vai Tiền Nguyên Hằng.
Nàng cắn môi dưới cố không khóc thành tiếng.
Nhưng những giọt nước mắt nóng hổi rơi trên người, da dày thịt béo như hắn cũng cảm nhận thấy, Tiền Nguyên Hằng chỉ có thể cười khổ: “Nàng xem nàng đấy, ta nói không sao nàng không tin, vừa nói có sao, nàng lại không chút hoài nghi, chỉ một mũi tên như vậy, nếu hiện tại thực sự bị phế, vậy ta đã thành phế nhân từ lâu rồi.”
Cánh tay không bị thương khẽ động, nắm lấy bàn tay Tần Ninh, thở dài: “Nàng trông bộ dạng hiện giờ của ta xem, có giống như sắp chết không, khó khăn lắm mới tìm về được nàng và Chính Hiên, ta còn luyến tiếc lắm.”
“A Ninh, nửa đời sau của chúng ta còn đoạn đường rất dài rất dài phải đi, ta nhất quyết sẽ không bỏ nàng lại một mình.”
Tần Ninh đôi mắt đỏ hồng gật đầu.
Tiền Chính Hiên đẩy cửa ra, tay bưng chiếc khay, bên trên để mấy cái bánh chưng đường hình tam giác, những miếng bánh góc cạnh tinh tế, vô cùng đẹp mắt.
“Nhanh như vậy?” Tiền Nguyên Hằng nhướn mày, hơi kinh ngạc.
Tiền Chính Hiên đáp: “Có các sư phụ của ngự thư phòng giúp nữa, cha nếm thử xem có phải mùi vị cha thích không.”
Y lấy một miếng đưa tới bên miệng Tiền Nguyên Hằng, tràn ngập mong chờ nhìn Tiền Nguyên Hằng cắn một miếng.
Tiền Nguyên Hằng cười nói: “Rất ngon, con cũng đã mệt cả ngày rồi, trở về nghỉ ngơi đi.”
Hôm nay, Tiền Chính Hiên ở thái miếu bị đẩy xuống nước, trên đường về mặc dù không bị thương nhưng cũng bị dọa không nhẹ, một đứa trẻ ở cái tuổi này chuyện gì cũng chưa thấy qua, sao có thể chịu nổi kích thích lớn như vậy.
“Trước khi ngủ nhớ kêu người đốt hương an thần, nghỉ ngơi cho tốt.”
Tiền Chính Hiên gật đầu: “Vậy...hai người cũng nghỉ sớm đi.”
Tiền Nguyên Hằng thật sự rất chu đáo. Cảnh tượng ngày hôm nay như vẫn lởn vởn trước mắt, trong đầu Tiền Chính Hiên toàn là hình ảnh hắn toàn thân đầy máu, nếu như cứ như vậy trực tiếp đi ngủ, sợ là nửa đêm sẽ bị dọa tỉnh ba năm lần.
Trong lòng Tiền Chính Hiên không biết là cảm giác gì, lần đầu y cảm thấy, người này thực sự là cha mình, không phải vị hoàng đế trước giờ luôn có cảm giác xa cách, không phải người đàn ông sống trong kí ức của Tần Ninh.
Mà là một người đang sống sờ sờ, cha của y.
Tĩnh An hầu được thả ra, văn võ bá quan đều biết chuyện Tiền Nguyên Hằng bị thương, cũng biết Tĩnh An hầu đang tra xét toàn kinh thành truy tìm thích khách, đóng cửa Đại Môn kinh thành, chỉ cho phép vào không cho phép ra, từ thành đông tới thành tây, tra xét mọi ngóc ngách.
Bọn họ tất nhiên không chú ý chuyện Lương Văn Cảnh xếp phần lớn người của mình trên đại lộ Thanh Bình, chỉ cho là không có chút đầu mối, chỉ có thể điều tra từng chút một.
Hình bộ chủ động muốn giúp đỡ, đã bị Lương Văn Cảnh từ chối, loại hành động tư mật này, vẫn nên càng ít người biết càng tốt, người đông, khó tránh khỏi bị lọt thông tin.
Triều đình ngoại trừ ngừng tảo triều thì mọi việc cứ như cũ mà làm.
Tần Ninh cả ngày đều ở cạnh chăm sóc Tiền Nguyên Hằng, thấy hắn bị thương thành như vậy, lại còn phải xử lí công chuyện, trong lòng khó chịu không thôi.
Hắn là hoàng đế chí cao vô thượng, là quân vương mà ai ai cũng ngưỡng mộ, thế nhưng sau lưng, những âu sầu khó khăn của hắn, không hề ít hơn bất kì ai.
Hơn nữa nàng vốn cho rằng, trên triều rất nhiều người đều đi theo Tiền Nguyên Hằng tranh đấu giành thiên hạ, là tâm phúc cho tới bây giờ, nhưng lui tới Thừa Càn cung cũng chỉ có một mình Lương Văn Cảnh.
Tiền Nguyên Hằng cười nói: “Nào có nhiều tâm phúc như vậy, những kẻ đó, không thể nói là trung thành, đại đa số đều tới vì lợi ích.”
Lương Văn Cảnh cũng là người theo đuổi danh lợi, nhưng suy cho cùng vẫn có chỗ khác biệt.
Rất nhiều năm trước bọn họ đánh trận, gặp trúng mai phục, hắn và Lương Văn Cảnh lạc mất đoàn quân, hai người dựa vào nhau, trải qua trăm cay ngàn đắng mới thoát ra được.
Hắn vĩnh viễn ghi nhớ, cái đêm tối đen như mực ấy, Lương Văn Cảnh lôi ra miếng lương khô cuối cùng, lừa hắn nói đã ăn rồi, cuối cũng chính mình lại đói ngất đi trong sơn dã.
Nếu không phải cùng nhau thoát ra được, có thể vào lúc đó, bọn họ đã chết cùng nhau rồi.
Tình nghĩa đồng sinh cộng tử, so với cái gọi là ân tình, cái gọi là ủng hộ, đều sâu đậm hơn nhiều, Lương Văn Cảnh còn sống ngày nào, phần tình nghĩa này sẽ không mất đi.
Lông mi dài của Tần Ninh rũ xuống, che đi đôi mắt.
“Chàng và Lương Văn Cảnh, tình cảm tốt như vậy sao?”
Trong lòng nàng nổi lên một sự lo sợ khó nói nên lời, có Lương Văn Cảnh ở đó, tương lai Lương quý phi có làm ra chuyện gì, Tiền Nguyên Hằng liệu sẽ bất chấp suy nghĩ của hắn, trừng trị hai mẫu tử Lương thị sao?
Lương quý phi kia, vừa nhìn đã biết không phải đèn cạn dầu, nếu để nàng ta còn ỷ thế hiếp người, e rằng từ nay sẽ không có ngày yên ổn.
Lỡ như giữa nàng và Lương quý phi gay gắt tới mức không phải ngươi chết thì là ta vong, liệu Tiền Nguyên Hằng thực sự có thể không chút do dự đứng về phía nàng?
Phu quân Lương quý phi vì cứu Tiền Nguyên Hằng mà chết, huynh trưởng của Lương quý phi đối với hắn tình như thủ túc.
Thế nhưng Tần Ninh chỉ có chính bản thân mình, hoàn toàn phải dựa vào chút tình cảm của hắn, nhưng nàng không dám tin phần tình cảm này có thể nguyên vẹn cả đời không thay đổi.
Tiền Nguyên Hằng nghiêng người dựa lên thành giường, để vết thương hướng ra ngoài, trông thấy phản ứng của Tần Ninh, hắn nhịn không được bật cười.
“Nàng đó, chỉ thích nghĩ ngợi lung tung, hồi trước còn luôn nghĩ ta cùng con gái nhà Đông Đầu có gian díu, hiện giờ lại đổ oan cho ta, nàng đáng đánh.”
Hắn nhích người, vươn tay vuốt ve khuôn mặt nàng, “Thêm mười tên Lương Văn Cảnh, cũng không sánh bằng một nửa nàng, huống hồ còn có con trai chúng ta, con trai ta, ta nỡ lòng bất công với nó ư?”
Hắn cho dù bất công với chính bản thân mình, cũng phải làm cho con trai bảo bối vui vẻ.
“Ta còn không tiếc thân mình đỡ thay Chính Hiên một mũi tên, nàng sao vẫn không chịu tin ta, nếu đổi là người khác nhất định sẽ không làm đâu.”
Tần Ninh cúi đầu nói: “Ta chỉ sợ, trong kịch trong sách đều nói nam nhân sau khi có tiền có quyền đều sẽ đi kiếm người mới, ta không dám tin tưởng, chàng thực sự có thể cả đời...”
Cánh tay Tiền Nguyên Hằng cứng như sắt, kéo Tần Ninh vào lòng, hỏi nàng: “A Ninh, nàng cảm nhận được nhịp đập của trái tim ta không, trừ nàng ra, không kẻ nào có thể khiến nó như vậy, trừ nàng ra, Tiền Đại Tráng Tiền Nguyên Hằng, cả đời này sẽ không thích người khác.”
Tiếng tim đập có quy luật lại mạnh mẽ, mang theo tình cảm nồng nhiệt, từng tiếng từng tiếng đập tới tận đáy lòng.
Hơi nóng thông qua nội sam mỏng manh truyền tới, mang theo hơi thở giống đực mãnh liệt, còn là mùi hương, là sự thân mật Tần Ninh quen thuộc nhất.
Tần Ninh bất chợt nghĩ thông, cho dù đã qua bao nhiêu năm, cả hai người đã thay đổi như thế nào, nhưng trong lòng nàng Tiền Đại Tráng vẫn là Tiền Đại Tráng. Cũng giống như trong lòng Tiền Nguyên Hằng, Tần Ninh vẫn mãi mãi là Tần Ninh năm xưa, dù có thay đổi nhiều hơn nữa cũng vẫn cứ là Tần Ninh.
Khúc mắc của nàng, vốn dĩ chính là tự mình buộc mình rối rắm.
Tiền Nguyên Hằng cúi đầu nhìn xuống, bèn trông thấy vành tai ửng đỏ của Tần Ninh, đưa tay lên vuốt nhẹ, sức nóng bỏng tay.
Hắn cẩn thận nghiêng đầu hôn nàng một cái, lập tức Tần Ninh cả cổ cũng đỏ bừng như ráng mây chiều, đẹp không sao tả xiết.
Tiền Nguyên Hằng trong nhất thời tâm trí du đãng, cầm lòng không đậu nói: “A Ninh, đợi vết thương của ta tốt lên rồi, cho ta có được không, ta rất muốn...”
Hắn nắm tay Tần Ninh đưa tới nơi nào đó, vật thể nóng bỏng khiến Tần Ninh bất chợt rụt tay về, đỏ mặt hờn dỗi: “Lão lưu manh!”
“Nàng cứ nói đồng ý hay không đi, A Ninh, dù sao sớm muộn gì cũng phải làm, con trai chúng ta đều đã lớn vậy rồi, nàng có xấu hổ cũng đã muộn.”
Tần Ninh dù sao cũng là phụ nữ, lời này nghe vào tai, cho dù là nói thật, cũng không thể không xấu hổ.
Nàng cả nửa ngày cũng không có mặt mũi nói thẳng ra được, chỉ nói: “Chàng dưỡng thương trước đi.”
Vậy là đồng ý rồi.
Tiền Nguyên Hằng cười vuốt ve nàng, trêu chọc nói: “Nàng trốn tránh ta lâu như vậy, có tác dụng gì chứ?”
Tần Ninh oán hận cắn tên ngực hắn một cái, khi xuống răng lại không nỡ cắn mạnh, cảm giác còn sót lại trên da thịt Tiền Nguyên Hằng, giống như A Ninh mới khẽ hôn một cái, lại còn cọ cọ.
Hắn cười: “A Ninh, ta còn đang bị thương, nàng đừng gấp.”
Tần Ninh tức đến thở hổn hển, thật sự cắn mạnh một miếng, nóng nảy nói: “Chàng còn nói linh tinh nữa, ta...”
“Không nói nữa không nói nữa.” Tiền Nguyên Hằng vội dỗ dành: “Sao lại vẫn như năm mười mấy tuổi, trêu một chút là nóng nảy.”
Bọn họ ở bên trong vui đùa đến là vui vẻ, chỉ khổ Viên Hoàn và Lương Văn Cảnh đứng ngoài cửa.
Lương Văn Cảnh đã bắt được hung thủ, trước tới báo tin, đang tính cùng Viên Hoàn đi vào, chợt nghe thấy tiếng bệ hạ cùng hoàng hậu nương nương chòng ghẹo nhau.
Viên Hoàn thì không nói, Lương Văn Cảnh vẫn còn là lão độc thân, đứng ngây tại chỗ, chân tay lóng ngóng, không biết phải làm gì.
Giữa ban ngày ban mặt mà làm cái trò gì, bọn họ tốt xấu gì cũng nên chú ý một chút, đây là đại điện Thừa Càn cung, chứ không phải tẩm cung.
Qua hồi lâu, bên trong rốt cuộc cũng yên tĩnh lại.
Viên Hoàn dè dặt hô một câu: “Bệ hạ, Tĩnh An hầu tới rồi.”
Giọng nói Tiền Nguyên Hằng thản nhiên mà bình tĩnh, không có một tí xíu hổ thẹn nào: “Vào đi.”
Khi Lương Văn Cảnh bước vào, lại không hề trông thấy bóng dáng Tần Ninh, có lẽ là xấu hổ cho nên trốn vào hậu điện rồi, dù sao không phải ai da mặt cũng dày vô song như Tiền Nguyên Hằng.
“Bệ hạ, người đã bắt được rồi, trong một căn nhà nhỏ phía sau đại lộ Thanh Bình, chỉ tiếc mấy kẻ đã chạy thoát, ngoài ra đều đang ở trong đại lao của hình bộ.” Lương Văn Cảnh nói: “Thỉnh bệ hạ xem xét, nên xử trí đám loạn thần tặc tử này như thế nào.”
“Thẩm vấn trước, có thể bọn chúng còn có đồng bọn, tùy ngươi dùng cách nào, có thể hỏi ra bao nhiêu thì hỏi bấy nhiêu.” Tiền Nguyên Hằng sắc mặt nghiêm túc, “Sao ngươi biết được bọn chúng ở đó.”
Khóe môi Lương Văn Cảnh khẽ nhếch, “Là đại hoàng tử tìm được.”
“Chính Hiên?”
“Thần cũng không biết điện hạ tìm ra như thế nào, điện hạ cũng không nói cho thần, sáng hôm nay, người đã nói với thần những người đó đang ở nơi này, thần đem người tới xem, quả nhiên là thuộc hạ của đám tặc tử.”
Vốn ý định của hắn là tra xét từng nhà một, thể nào cũng tìm ra manh mối, nhưng tốc độ này của Tiền Chính Hiên đúng là thần, tra xét từng nhà một cũng không thể nhanh như vậy, huống hồ y căn bản không hề quen biết mấy kẻ đó, một kẻ cũng không quen.
Tiền Nguyên Hằng nói: “Bỏ đi, đợi