Truyện được dịch/edit bởi [Tokiya] và đăng tại truyen5z.com
Truyện được làm và đăng tại web truyen5z. Hãy đọc ở web chính chủ để ủng hộ editor/dịch giả.
Update full và sớm nhất tại truyen5z.com
: truyen5z.com
Chương 57:
Tiền Nguyên Hằng rất tức giận, “Sao nàng có thể làm vậy?”
Tần Ninh cười nói: “Chỉ muốn trêu chàng một chút thôi, ai biết đâu chàng lại tưởng thật, nhà người ta cũng thường như thế, không phải vẫn tốt đẹp sao.”
Tiền Nguyên Hằng khả nghi trầm mặc trong chốc lát, đáp: “A Ninh, cái này không giống.”
Đương nhiên không giống, hôn nhân nhà người ta, phần lớn đều là môn đăng hộ đối theo lệnh cha mẹ lời bà mối, chỉ có bọn họ khác biệt một trời một vực, nhà Tần cử nhân dù cho gia đạo sa sút, nhưng cũng là gia tộc thi thư truyền thế, con gái Tần gia gả đi về lý mà nói cũng nên tìm một người đọc sách, hai nhà quan hệ thân thiết.
Tú tài ca ca trong miệng Tần Ninh mới là người phù hợp ở bên nàng nhất.
Mặc kệ nói thế nào, nàng cũng không nên gả cho Tiền Nguyên Hằng. Nhưng chuyện cũng đã rồi, Tiền Nguyên Hằng coi nàng như trân bảo trên đời, tất sẽ lo được lo mất, hận không thể mổ xẻ dập vụn từng câu từng lời nàng nói ra mà tìm tòi.
Bởi vì quá quan tâm, cho nên chỉ hơi gió thổi cỏ lay cũng cảm thấy như trời sập tới nơi.
Tần Ninh vươn bàn tay mềm mại nắm lấy tay hắn, ngữ khí nhẹ nhàng bình thản: “Không có gì không giống cả, thân phận địa vị, hay những thứ khác, vốn cũng chẳng quan trọng như chàng nghĩ, bây giờ chàng là hoàng đế, nhưng chàng chưa từng ghét bỏ ta thôn phụ quê mùa, ta cũng sẽ không cảm thấy chàng càng xứng với thiên kim tiểu thư của thế gia đại tộc.”
Ánh mắt nàng thanh thấu trong suốt, giọng điệu nghiêm túc: “Người của ta mãi mãi đều là người của ta, ta vĩnh viễn sẽ không cảm thấy bản thân không xứng với hắn.”
Tiền Nguyên Hằng nắm bàn tay nàng, nhẹ mỉm cười: “A Ninh, cho nên ta mới nói, ta với nàng không giống nhau.”
Cho dù trở thành quân chủ chí cao vô thượng, ở trước mặt Tần Ninh, hắn vẫn chỉ là tiểu tử nghèo có chút tự ty năm xưa.
Cho dù ở trước mặt người khác quyết đoán sát phạt, nhưng khi đứng trước Tần Ninh, hắn vẫn chỉ là nam nhân vô lại dễ mềm lòng.
Có những điều khắc cốt ghi tâm, dù ở ranh giới sinh tử cũng không cách nào có thể lãng quên.
Tần Ninh không nói gì, chỉ thở dài, khẽ xoa đầu hắn.
Bữa trưa từng món được mang lên, nhóm cung nữ mặc cung trang (y phục trong cung) hồng nhạt thân người mảnh dẻ, mỗi một người đều xinh đẹp mềm mại, Tần Ninh nhíu mày: “Ai phái các ngươi tới?”
Muốn làm cái gì?
Dám câu dẫn Tiền Nguyên Hằng ngay trước mặt nàng, đám người trong hành cung quả nhiên chưa từng được giáo huấn, kẻ nào kẻ nấy gan to bằng trời, khi còn ở trong cung, ai dám động tới nàng.
Tần Ninh ngước mắt lên, càng thêm tức giận, tiểu cung nữ dẫn đường tối qua, hôm nay không những cũng tới, còn mị nhãn như tơ (ánh mắt đầy mê hoặc) nhìn Tiền Nguyên Hằng.
May mà hai con mắt một quả tim của Tiền Nguyên Hằng hoàn toàn đều đặt trên người Tần Ninh, đám người kia tự lăn qua lộn lại tốn công vô ích.
Cơn tức giận trong lòng Tần Ninh dần dịu xuống.
Tiền Nguyên Hằng nhìn theo tầm mắt nàng, cuối cùng cũng nhận ra có người đang muốn câu dẫn mình.
Hắn quan sát đối phương từ trên xuống dưới.
Tiểu cung nữ trong lòng vui sướng không thôi, bệ hạ đã chú ý tới mình, chẳng lẽ mình sắp được làm nương nương trong cung rồi? Sau này cùng bệ hạ sinh hoàng tử công chúa, cùng bệ hạ tình sâu như biển.
Thời Hán Vũ đế, ca nữ cũng có thể làm hoàng hậu, nàng chắc chắn cũng có thể.
Tiểu cung nữ nọ trong lòng tràn đầy kỳ vọng.
Tiền Nguyên Hằng thu lại ánh mắt, nhàn nhạt nói: “Triệu ma ma làm việc kiểu gì vậy, loại người nào cũng đem tới đặt trước mặt trẫm được, lôi ra ngoài đưa tới thượng y cục, thật phiền phức, lượn qua lượn lại trước mặt như ruồi muỗi.”
Giọng điệu bình thản, nhưng không thiếu phần chán ghét.
Tiểu cung nữ tức khắc khuôn mặt trắng bệch, kinh hãi khó hiểu.
Nàng thực sự không hiểu, hoàng hậu nương nương có thai, không thể hầu hạ bệ hạ, vì lí do gì cứ khư khư chiếm lấy bệ hạ không buông?
Thực sự quá không hiền lương thục đức. Như phụ nhân những gia đình bình thường, khi đang có thai dù không nạp thiếp cho trượng phu thì cũng phải chuẩn bị mấy nha hoàn hầu hạ, sao đến lượt hoàng hậu nương nương lại chuyên phòng độc sủng.
Tần Ninh tâm tình vui vẻ.
Kì thực hoàn toàn không cần thiết phải đối phó với một tiểu cung nữ thích trèo cao, dù sao sớm muộn hiện thực cũng sẽ nói cho nàng ta hay, leo càng cao thì ngã càng thảm.
Khiến một người tự nhận ra bản thân không xứng, so với đánh bại kẻ đó thì càng có cảm giác thành tựu hơn.
Tần Ninh cười nhẹ, xoa cằm nói: “Ta cảm thấy, vị em gái cùng cha khác mẹ của Tĩnh An hầu bộ dạng cũng không tệ, chỉ là quá ngu ngốc. Nói thực lòng, cổ nhân nói cái gì mà nữ nhân không có tài mới là đức đều là giả dối, chỉ có trí tuệ của bản thân mới là thật, người ngu xuẩn, đừng nói chính bản thân hắn không có bản lĩnh tranh đấu, mà ngay cả nam nhân cũng sẽ không thích.”
Phần lớn những kẻ câu dẫn thành công đều là âm thầm qua lại sau lưng vợ cả, đợi đến khi gạo nấu thành cơm rồi thì phơi bày, đằng này lại trần-trùi-trụi câu dẫn người ngay trước mặt nàng, còn không phải kẻ ngu ngốc sao.
Bất kể là nam nhân nào, cho dù có háo sắc hơn nữa, chỉ cần trong lòng vẫn còn để ý tới vợ cả, chắc chắn sẽ không để ý tới những nữ nhân tự dâng mình tới trước cửa.
Tần Ninh không biết nam nhân nghĩ thế nào, nhưng giả sử nàng là nam nhân, khẳng định sẽ xem tình hình mà hành sự.
Tiền Nguyên Hằng nói: “Phải, cho nên nàng ta ở Giang Nam không gả đi được, phải tới kinh thành tuyển phu, nghĩ rằng tại kinh thành không ai biết tính nết mình, chỉ tiếc quá ngu ngốc, không hề biết thu liễm, bây giờ ở kinh thành cũng chẳng gả được cho ai.”
Lấy phải người vợ hư hỏng, bại hoại cả một thế hệ, lấy phải người vợ ngu ngốc thì chính là đoạn tử tuyệt tôn.
Triệu ma ma vội vã gấp gáp bước vào, nhìn thấy tiểu cung nữ, bà giận tới mức mặt mũi đỏ bừng, vội vàng nói: “Bệ hạ, hoàng hậu nương nương, là nô tỳ làm việc không chu toàn, khiến nương nương mất hứng, xin bệ hạ cùng nương nương trách tội.”
Bà xưa nay tâm địa thiện lương, tối qua cũng vì không nhẫn tâm nhìn nha đầu này tái phạm sai lầm, hủy đi nửa đời mình nên mới nhắc nhở một câu, vậy mà không ngờ có kẻ lại không chịu tỉnh ngộ, cứ hết lần này tới lần khác làm ra loại chuyện như vậy.
Tiền Nguyên Hằng nói: “Bỏ đi, không trách ma ma, phú quý khiến người động tâm, xem ra cho dù là hành cung cũng không thanh tịnh như trẫm nghĩ.”
Tần Ninh tiếp lời: “Nào có nơi nào là thanh tịnh? Cũng không nên vì một người mà đánh giá tất cả đều không tốt, suy cho cùng không phải ai cũng như vậy, Triệu ma ma tự xử lí đi, bổn cung hiện giờ đang tích phúc, không muốn thấy máu tươi.”
Coi như vì đứa nhỏ trong bụng mà tích phúc, phù hộ cho nó bình an khỏe mạnh chào đời.
Triệu ma ma đáp: “Nô tỳ tuân chỉ, nô tỳ nhất định sẽ không làm hoàng hậu nương nương thất vọng.”
Bà kéo tiểu cung nữ đi ra, từ cửa sau đi vòng qua Thiên Thọ cung, sau đó giáng một cái tát xuống mặt người nọ, giận dữ nói: “Ta thật không ngờ ngươi vẫn gan to tày trời như vậy, nếu đã thế thì đừng trách ta ác độc!”
Triệu ma ma nói đến đây, lại không nhẫn tâm mà thở dài một tiếng: “Con gái à, ta đã sớm nói với con rồi, có những việc không phải con có thể hư tâm vọng tưởng, về sau ở thượng y cục làm việc cho tốt, bỏ mấy suy nghĩ trong lòng đi, tương lai rồi sẽ tốt lên.”
Tiểu cung nữ nước mắt nước mũi giàn giụa, mở lớn mắt: “Ma ma, ta sai rồi, ta không muốn tới phòng giặt đồ, ta không muốn cùng làm việc với những kẻ tội nô đó, ta là cung nữ được đường đường chính chính tuyển vào cung, ma ma người giúp ta đi, đợi sau này ta phú quý, nhất định sẽ không quên đại ân đại đức của ma ma.”
Triệu ma ma thở dài: “Ngươi tự mình giải quyết đi.”
Bà vẫn đưa nàng ta tới nơi làm việc nặng nhọc, cũng không dặn dò gì, trong cung có thói bắt nạt kẻ yếu, ước chừng nàng ta cũng chẳng thể sống an ổn.
Buổi chiều, Mã thị lang vội vội vàng vàng xông tới ngoài cửa Thiên Thọ điện cầu kiến, hô rằng muốn Tiền Nguyên Hằng tới nghị sự, gấp như kiến bò trên chảo nóng.
Tiền Nguyên Hằng ngắm Tần Ninh say ngủ, cảm thấy trái tim tràn đầy mỹ mãn, chợt nghe thấy tiếng hô của Mã thị lang, lập tức cau mày, bịt tai giúp Tần Ninh, sau đó mới đi ra.
“Kêu cái gì mà kêu, giữa trưa ồn ào cái gì.” Tiền Nguyên Hằng đi ra, ngay câu đầu tiên đã nhằm Mã thị lang mà giáo huấn cho một trận.
Mã thị lang không hề tức giận, ngược lại cao hứng vô cùng: “Bệ hạ, thần bắt được người rồi, chính là đồng bọn của công chúa Sơ Vân, bọn chúng trốn cũng thật kỹ.”
Tiền Nguyên Hằng nhìn hắn, nghi hoặc hỏi: “Thế nào?”
“Thần đi bắt người, tìm thế nào cũng không ra bóng dáng bọn chúng, nói là đám nông phu da trắng thịt mềm, nhưng nông phu đông như vậy, lại phải chậm rãi điều tra, hơn nữa tra cả nông điền cũng không thấy người. Ngài đoán xem, đám người này vậy mà lại trốn ở hoàng trang, nơi này là tài sản riêng của hoàng đế tiền triều, nhưng phủ nội vụ vẫn ghi vào sổ sách, năm ngoài bọn chúng vẫn còn ngoan ngoãn giao nộp thuế, nếu không phải tình cờ gặp được, chỉ e còn phải mất thêm mấy ngày.”
Tiền Nguyên Hằng nói: “Có chuyện như vậy?”
Ngữ khí vô cùng khiếp sợ.
Hoàng trang gì đó đều giao cho phủ nội các xử lí, không ngờ phủ nội vụ còn dám chưa tra xét sự thực đã tùy tiện thu thuế, tổng lĩnh phủ nội các bị bãi miễn chức quan, đúng là chẳng oan vào đâu.
Nếu không phải công chúa Sơ Vân nhất thời khắc chế không được mà ra tay với Tần Ninh, hắn cũng không thể phát hiện ra những vấn đề này, nói không chừng tương lai người của đối phương dần dần trà trộn vào, hắn chết cũng không có đất chôn thân.
A Ninh quả là phúc tinh của ta.
Trong lòng Tiền Nguyên Hằng vô số lần thốt lên câu nói này, từ khi có A Ninh, mặc dù hắn bị chút vết thương nho nhỏ, nhưng mỗi lần đều có thể hóa hung thành lành, bình yên vô sự.
Không phải phúc tinh thì là gì.
Khóe môi Tiền Nguyên Hằng dần câu lên một nụ cười ngọt ngào hạnh phúc, Mã thị lang nhìn mà phát run.
Bệ hạ lại nhớ hoàng hậu nương nương rồi hả, mới rời nhau có ba bước chân, có cần phải vậy không?
Qủa nhiên nam nhân độc thân lâu năm, có vợ một cái là mỗi giây mỗi phút đều nghĩ tới.
Hai người tới thư phòng trong tiền viện, nhận được tin Lương Văn Cảnh đã đợi sẵn ở đó, cửa vừa mở hắn đã trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Bệ hạ, hôm qua Mã thị lang bắt được đám người đang âm mưu muốn tới cứu viện công chúa Sơ Vân, hiện tại bắt được đám người này, thần nghĩ mặc dù vẫn có cá lọt lướt, nhưng hoàng tử và công chúa tiền triều đã nằm trong tay chúng ta, vậy là đủ rồi.”
Dù sao hai kẻ này cũng coi như nhân vật trung tâm, người chết hết thảy cũng xong, hắn không tin cái tổ chức rách nát này còn có thể làm được gì, ngay cả danh hiệu khôi phục tiền triều cũng không có, chẳng lẽ bọn chúng muốn giương lên ngọn cờ mưu phản trong thời thái bình thịnh thế?
Rõ ràng, chuyện này là không thể nào, kẻ theo đuổi quyền thế, nào có ai muốn đeo tiếng xấu trên lưng.
Tiền Nguyên Hằng ngồi xuống, nghĩ một chút rồi nói: “Giết người thì dễ, chỉ sợ có kẻ nói muốn trẫm lấy nhân trị thế, tha cho bọn chúng một con đường sống, nói cái gì mà hài tử là vô tội, nếu không có chứng cứ chứng minh bọn họ làm chuyện thương thiên hại lí, xử chết bọn họ thực quá khiên cưỡng.”
Theo tình huống thông thường, muốn giết một người thì phải có tội danh, không thể lấy lí do bọn họ là con cái của mạt đế, cả đời an phận thủ thường, nhưng lại bị người cha ngu xuẩn vô năng liên lụy.
Vả lại khẳng định sẽ có nhiều kẻ mang tâm tình vui sướng khi người gặp họa, yêu cầu hắn thả người.
Quan trọng nhất chính là, rất nhiều triều đại sau khi thay triều đổi đại đều sẽ giữ lại cô nhi tiền triều làm nền, thể hiện sự nhân từ đức độ của bản thân.
Nhưng Tiền Nguyên Hằng chưa từng nghĩ vậy.
Lương Văn Cảnh nói: “Chuyện này Tô đại nhân quen thuộc, ngài ấy đã đáp ứng với bệ hạ rồi, ngài còn lo lắng điều gì.”
Tô Như Hội rất quen thuộc với mấy loại chuyện thế này, hắn am hiểu khống chế nhân tâm, trên có quan lại dưới có bách tính, không một ai có thể thoát khỏi nanh vuốt của hắn.
Chỉ cần Tô Như Hội thật lòng muốn lừa một người, không có lí nào lại không thành công.
Thực sự không cần phải lo lắng.
Tiền Nguyên Hằng gật đầu, “May mà có Tô ái khanh ở đây.”
Có Tô Như Hội, nhiều chuyện sẽ đơn giản hơn rất nhiều.
Mã thị lang cũng nói: “Bệ hạ, hoàng hậu nương nương quả là phúc tinh của Đại Càn chúng ta, nếu Tô đại nhân ngài ấy không phải cữu cữu của hoàng hậu nương nương, thần còn lo ngài ấy sẽ không thèm làm việc, bây giờ thì không cần lo lắng nữa rồi, cho dù tính là giúp hoàng hậu nương nương xả giận, Tô đại nhân cũng nhất định sẽ không buông tha cho đám người đó