Truyện được dịch/edit bởi [Tokiya] và đăng tại truyen5z.com
Truyện được làm và đăng tại web truyen5z. Hãy đọc ở web chính chủ để ủng hộ editor/dịch giả.
Update full và sớm nhất tại truyen5z.com
: truyen5z.com
Chương 7: Lần đầu gặp Lương thị
“Nó mới lớn có bao nhiêu, sao lại không phải trẻ con, hồi nàng mười mấy tuổi, còn yếu ớt hơn nó nữa.” Tiền Nguyên Hằng không phục, đứa con trai duy nhất của hắn, tùy hứng thì tùy hứng, dựa vào cái gì bắt một đứa trẻ mới mười mấy tuổi đầu phải hiểu chuyện.
Đáng tiếc Tiền Chính Hiên càng nghe lời mẹ hơn, bị dạy dỗ thì ủ rũ cúi đầu ăn năn: “Mẹ, con sai rồi, sau không dám nữa.”
Lời của mẹ, chính là thần, là lệnh.
Khóe mắt Tiền Nguyên Hằng giật giật, muốn giảng đạo lí với Tần Ninh: “A Ninh, Nguyên Bảo nhà chúng ta còn chưa gọi ta được mấy tiếng cha, nàng sao có thể không cho nó gọi, ta chỉ có một đứa con trai bảo bối này thôi.”
“Miệng lưỡi người đời đáng sợ!”
Nếu Tiền Chính Hiên không kêu phụ hoàng, mới ban đầu mọi người còn cảm thấy là phụ tử tình thâm, nhưng lâu dần thì sao?
Tự cổ chí kim hoàng tử đều gọi cha mình như vậy, dù nó không giống người thường, chẳng lẽ nó không phải hoàng tử?
Tất sẽ có người luận giải ra đủ loại ý tứ vặn vẹo khác.
Tiền Nguyên Hằng vẫn rất không cam tâm, con trai trắng trắng mềm mềm nhà ta, vậy mà lại không kêu ta một tiếng cha!
Nhưng chuyện Tần Ninh đã kiên quyết không phải chỉ một hai câu liền có thể thay đổi, cho dù là lúc Tần Ninh vẫn còn là một tiểu cô nương nhu nhược, gặp phải những khi ý kiến không thống nhất, cuối cùng vẫn là Tiền Nguyên Hằng hắn nhượng bộ.
Còn về Tiểu Nguyên Bảo nhà hắn, tùy ý đi, dù sao hắn cũng có thể bảo vệ tốt cho đứa con trai này.
Tiền Nguyên Hằng rất không có tiền đồ mà thỏa hiệp, quay sang hỏi: “Chính Hiên, đi xem phòng con chưa, có thích không?”
Căn phòng đó là do chính tay hắn bố trí, đời này hắn mới chỉ làm một cái nôi và vài món đồ chơi nho nhỏ cho Tiền Chính Hiên khi y mới chào đời, về sau lại không có mặt suốt quãng đường trưởng thành của con, hiện tại, hắn rất muốn bù đắp những nuối tiếc năm xưa.
Mặc dù không thể tham dự vào tuổi thơ của Tiền Chính Hiên lại từ đầu, chí ít hắn còn có thể vì y làm chút chuyện.
Hai mắt Tiền Chính Hiên cong cong như vầng trăng non, y thực sự là một thiếu niên rất tuấn tú, cười lên tựa như mặt trời tỏa nắng.
“Thích ạ, chỗ nào con cũng thích, trong cung vừa lớn vừa đẹp, trước giờ con chưa từng được ở chỗ nào đẹp như vậy.”
Quan trọng nhất là có cha mẹ ở bên.
Mẹ y cuối cùng cũng có thể được sống những ngày tốt đẹp, không cần phải vì y mà bôn ba mệt nhọc, vì miếng cơm manh áo mà âu lo, chỉ cần ăn sung mặc sướng, mưa gió ngày sau, y sẽ thay mẹ gánh lấy.
Tiền Nguyên Hằng bật cười xoa đầu Tiền Chính Hiên, đứa trẻ đáng yêu nhất thiên hạ, hồi nhị hoàng tử tam hoàng tử còn nhỏ, cũng trắng trắng mềm mềm nhưng không đáng yêu bằng một nửa Chính Hiên, con trai mình có khác, quả không giống những đứa trẻ khác.
A Ninh thật biết cách dạy dỗ.
Trái tim Tiền Nguyên Hằng mềm nhũn, thật tốt, A Ninh và Chính Hiên đều còn sống tốt khỏe mạnh, hắn vẫn còn cơ hội bù đắp cho hai người.
“Chính Hiên, ngày mai con cùng trẫm lên triều, trẫm muốn cả thiên hạ đều biết, trẫm có con trai là trạng nguyên.”
Tiền Chính Hiên chớp chớp mắt: “Ngày mai con nhất định sẽ đi, con là trạng nguyên, ngày mai không phải cha sẽ thụ quan cho con sao, người có thể tiết lộ trước người định phong cho con chức quan gì không?”
“Con muốn làm chức gì?”
Tiền Nguyên Hằng cảm thấy buồn cười, quả nhiên vẫn là tâm tính thiếu niên, có gì nói thẳng.
“Con muốn tới Hàn Lâm viện, nghe nói trong đó có rất nhiều sách, con cảm thấy mình vẫn cần phải học tập thêm.”
“À, hay tới binh bộ đi, lão già bên binh bộ cũng nên lui về rồi, vừa hay để con lên thay.” Làm lão học giả của Hàn Lâm viện không thích hợp cho con trai hắn.
Tiền Chính Hiên : Cái...cái gì?
Không phải, Hàn Lâm viện với binh bộ thì liên quan gì với nhau, người đọc nhiều sách người lừa nổi con sao.
Tần Ninh lắc đầu, thầm cười khẽ trong lòng, hai tên ngốc này, vừa nhìn là biết ruột thịt, tính cách giống hệt nhau.
Tiền Chính Hiên nói: “Không phải chứ, con không định đến binh bộ đâu, con còn nhỏ mà.”
“Mười lăm tuổi rồi, đừng sợ, có người giúp con, đi làm cái tư lịch, nghe lời, đừng để bị đám ngốc trong Hàn Lâm viện làm hỏng người đi.” Tiền Nguyên Hằng dịu dàng dỗ dành, lại nhất quyết không thay đổi suy nghĩ của bản thân.
Con trai hắn vừa hoạt bát lại đáng yêu, nếu để mấy lão già ngu ngốc kia làm hỏng người hắn sẽ khóc đến chết mất, binh bộ tốt biết bao nhiêu, không có ai thuyết giáo, thích gì làm nấy, lại còn được bộ thượng thư tận tay chỉ dạy.
Tiền Chính Hiên mờ mịt: “Thế người còn hỏi con làm gì?”
Trêu con à!
Tiền Nguyên Hằng vỗ đầu y, cười nói: “Trêu chọc con một chút không được sao?”
Tiền Nguyên Bảo hồi còn nhỏ xíu xiu, không phải cũng là hắn ôm trong lòng dỗ khóc dỗ cười hay sao, kiều tiểu thư Tần Ninh cũng chỉ phụ trách cho con bú sữa, thuận tiện nhìn Tiền Đại Tráng dỗ con.
Mặt Tiền Chính Hiên cau lại thành một cục, làm nũng với Tần Ninh: “Mẹ, cha bắt nạt con, mẹ thấy mà không tới giúp con.”
Khóe môi Tần Ninh cong lên: “Được rồi được rồi, hai người đó, Tiền Nguyên Hằng, chàng còn lắm bé hay sao mà lại chấp nhặt với con.”
Tiền Nguyên Hằng khẽ cười, không nói gì.
A Ninh muốn giáo huấn, hắn chỉ cần nghe là được.
Tiền Chính Hiên nhìn Tiền Nguyên Hằng tập mãi thành quen, trong lòng không khỏi nghĩ năm xưa cha đã sống như thế nào!
Tần Ninh là người thế nào, y và mẹ nương tựa nhau mười mấy năm, tất nhiên y hiểu rất rõ, dù vẻ ngoài ôn nhu dễ gần, nhưng thực chất mẹ y là một người rất mạnh mẽ, chỉ cần là nàng muốn làm, sẽ không có chuyện không làm được.
Giống như năm đó hai người trên người không một văn tiền đến thư viện Vấn Tâm ở Giang Nam, Tần Ninh cũng có thể khiến đại nho đương thời nhìn ra tư chất bất phàm của Tiền Chính Hiên, thu y làm đồ đệ.
Chuyện như vậy, đã xảy ra rất nhiều lần.
Người mẹ dịu dàng khéo léo, dẫn y bình yên vô sự vượt qua thời loạn lạc, mặc dù từng phải chịu không ít khổ cực, nhưng một người phụ nữ làm được đến bước này cũng đủ thấy không tầm thường.
Tiền Nguyên Hằng xưa nay cũng không phải kiểu người dễ nói chuyện, hắn đã muốn đưa Tiền Chính Hiên tới binh bộ thì tức là không hề có ý thương lượng đường sống, dù vậy khi đối diện với Tần Ninh hắn cũng chỉ có thể yên lặng thỏa hiệp.
Tiền Chính Hiên chỉ có thể an ủi chính mình, có lẽ đây chính là tình yêu.
Y còn nhỏ, không hiểu cái này!
Cả nhà ba người vui vẻ trò chuyện, thế nhưng lại cố tình có vài kẻ không mọc mắt.
“Bệ hạ, quý phi nương nương cầu kiến!” Viên Hoàn rất miễn cưỡng vào truyền tin giúp Lương quý phi, sinh được đứa con không phải con trai của