Truyện được dịch/edit bởi [Tokiya] và đăng tại truyen5z.com
Truyện được làm và đăng tại web truyen5z. Hãy đọc ở web chính chủ để ủng hộ editor/dịch giả.
Update full và sớm nhất tại truyen5z.com
: truyen5z.com
Chương 70:
Lát sau, đại cung nữ hầu hạ của Thừa Càn cung dẫn đầu nhóm người đi vào. Cung nữ đứng đầu có bốn người, mỗi ngày chia thời gian mà tới hầu hạ, nơi bọn họ ở cũng gần.
“Nô tỳ tham kiến bệ hạ, nương nương.” Cung nữ hành lễ, “Bệ hạ cùng nương nương, hiện tại có gì phân phó?”
“Đến tiểu trù phòng, kêu người mang nước tới, trẫm muốn tắm, sau đó nấu canh gừng phát cho những người hôm nay hầu hạ bên ngoài.” Tiền Nguyên Hằng nhàn nhạt nói, “Đợi sau khi người tới đủ rồi thì đem những chậu cúc ngoài hành lang chuyển hết sang thiên điện.”
“Vâng, nô tỳ tuân mệnh.” Nàng ngẩng đầu, nhíu mày nói: “Bệ hạ, y sam nương nương đang mặc quá trơn, mặc không thoải mái, nô tỳ nhớ trong tủ có một bộ màu xanh thiên thanh, rất mềm mại, ngài tìm rồi mặc cho nương nương đi.”
Nàng không tự mình làm, chính miệng Triệu ma ma đã dặn dò, chuyện ăn mặc ở đi lại đều sẽ bị người động tay động chân, nương nương đang mang thai, ngàn vạn lần phải thận trọng, những bộ y phục kia bọn họ cũng chỉ chạm vào một chút khi mang từ phòng giặt là về, lại còn phải trải qua kiểm tra nghiêm ngặt.
Còn lúc bình thường, bọn họ không dám động tới.
Tiền Nguyên Hằng vươn tay sờ thử y sam trên người Tần Ninh, tuy bản thân cảm thấy xúc cảm trên tay cũng không tệ, nhưng vẫn nghe theo mà mở cửa tủ đồ, lấy áo ra, muốn thay cho nàng.
Tần Ninh bất đắc dĩ: “Cứ để đó đã, tắm xong rồi thay.”
Cung nữ đã ra ngoài, cả căn phòng chỉ dư lại phu thê hai người. Tiền Nguyên Hằng khẽ mỉm cười, tựa hồ như nhớ ra cái gì, sắc mặt có chút kì lạ.
Tần Ninh hỏi: “Chàng nghĩ cái gì thế?”
“Nghĩ...ban nãy ta nói, là ta muốn tắm, cho nên...”
Trong cung có thùng tắm đơn và thùng tắm đôi, người đưa nước sẽ dựa theo căn dặn mà đem từng loại khác nhau tới, cho nên hôm nay, nếu Tần Ninh muốn tắm thì phải cùng chen chung một chỗ với hắn.
Cảm thấy...có chút vui vẻ, lại có chút hưng phấn.
Tần Ninh liếc mắt nhìn hắn, bất ngờ là không hề có chút xấu hổ ngượng ngùng nào, chỉ bình thản nói: “Chàng coi ta là đồ ngốc không bằng?”
Nàng nói vậy, khiến cảm xúc trong lòng Tiền Nguyên Hằng dậy sóng.
Tần Ninh đương nhiên biết vấn đề về thùng tắm, nhưng khi nãy lại không hề nêu lên bất kì ý kiến gì, chẳng lẽ nàng cũng muốn.
Thái y nói thai phụ tương đối ham muốn làm chuyện kia, thì ra là thật sao?
Tiền Nguyên Hằng cười híp mắt vươn tay vuốt nhẹ mặt nàng: “A Ninh, nàng có thể đừng khiến người ta yêu thích như vậy nữa có được không.”
Tần Ninh trừng hắn một cái, Tiền Nguyên Hằng thấy vậy, cũng chỉ cảm thấy ánh mắt nàng long lanh, xinh đẹp động lòng không nói nên lời.
Cung nữ lại từ ngoài đi vào, lần này sau lưng nàng còn có thêm vài người nữa, là những người hầu hạ khác lục tục tới.
“Bệ hạ, nước để ở đâu ạ?”
“Phía sau bình phong, nền nhà trải thảm Ba Tư, đỡ trơn.”
“Nô tỳ tuân mệnh.” Cung nữ đó chỉ huy người khiêng thùng tắm vào, lại tự tay trải thảm, sau đó mới hơi khom người nói: “Chúng nô tỳ cáo lui.”
Triệu ma ma không ở đây, nàng chính là người đứng đầu của nhóm người này, cho nên rất tự nhiên mà dẫn người ra ngoài.
Tần Ninh vươn hai tay ra, làm động tác muốn ôm, cười nói: “Ôm ta qua đó.”
Tiền Nguyên Hằng cớ sao mà không làm, hắn mỉm cười nói: “A Ninh, nếu nàng vẫn luôn ngoan như vậy...”
Ta đây thực có phúc.
Lời phía sau hắn không dám nói ra, sợ Tần Ninh thẹn quá hóa giận, thịt đến miệng lại bay mất.
Nước ấm chạm vào da thịt, mang đến cảm giác ấm áp nhè nhẹ, Tần Ninh thoải mái thở ra một tiếng, Tiền Nguyên Hằng cũng nhấc chân bước vào, một tay ôm nàng vào lòng.
Nhìn từ trong nước, bụng Tần Ninh giống như một cái bụng bia béo mập, mềm mại đáng yêu, Tiền Nguyên Hằng nhìn đến ngứa ngáy trong lòng, rất muốn giơ tay lên nhéo mấy cái, nếu không phải vì nhớ tới đây là đứa nhóc nhà mình, không thể nhéo, có lẽ hắn đã nhịn không được.
Tần Ninh không biết suy nghĩ này của hắn, nàng vươn tay ra, móng tay oánh nhuận như ngọc khe khẽ cào lên lồng ngực đối phương.
Tiền Nguyên Hằng giữ lấy tay nàng.
Nghe thấy tiếng Tiền Nguyên Hằng thở dốc thô nặng hơn, nàng thỏa mãn thu tay về, không làm gì nữa.
Như vậy là đủ rồi, tiếp theo phải xem Tiền Nguyên Hằng thôi.
Âm thanh nghiến răng rõ rệt lọt vào tai, Tần Ninh quay đầu nở nụ cưởi xinh đẹp, trong mắt tựa như có ngàn tinh quang.
Tiền Nguyên Hằng không thể kiềm chế được nữa, dòng nước ấm áp bốn xung quanh giống như nung cháy da thịt, đừng nói là hàn khí khi nãy, cho dù là cái lạnh thấm sâu trong xương cốt bao năm cũng bị thiêu đến không còn vết tích.
Hắn đứng lên, bước ra khỏi thùng tắm, đứng bên rìa nhìn Tần Ninh một hồi, trong khi nàng còn đang chớp mắt, hắn đột nhiên vớt nàng ra.
Từ sau bình phong tới trước giường, vết nước loang lổ một đường đi.
Tần Ninh nằm lên giường, che lại hai mắt, nhàn nhạt nói: “Đưa chăn cho ta.”
Tiền Nguyên Hằng cúi người xuống, nhẹ nhàng cười bên tai nàng, thanh âm trầm thấp mang theo hơi nóng, khiến vành tai Tần Ninh đỏ rần rần.
Một đôi tay ngọc ngà vòng lên cổ nam nhân, quang sai mạnh mẽ mang đến cảm giác kích thích không gì sánh kịp.
Tiền Nguyên Hằng thậm chí không kịp buông màn đã mang Tần Ninh cuốn vào đại dương cuồng phong bão vũ.
Tần Ninh gắt gao bám chặt cổ hắn, nghe tiếng mưa vần vũ bên ngoài, đem đầu chôn trong lòng hắn, sắc hồng trên mặt tựa hồ nổi bật khắp không trung.
Đêm nay vì mưa to mà không thể ngắm trăng, Tần Ninh cũng không còn ngày nào khác, bởi Tết Trung Thu chớp mắt đã đến.
Đêm nay cũng coi như ông trời tác hợp, bầu trời êm như nhung, thưa thớt điểm xuyết mấy vì sao, ánh trăng ở giữa sáng tỏ như khay bạc, dưới ánh đèn lồng rực rỡ khắp chốn trong cung, cũng không hề tỏ ra yếu thế.
Tần Ninh ngồi trong cung xa đi về phía Phượng Nghi cung, vươn tay muốn đón lấy ánh trăng, nhưng ánh sáng chiếu lên tay nàng lại không nhìn ra được là gì.
Tần Ninh thở dài một tiếng: “Chỉ tiếc, một đêm đẹp như vậy, lại không thể yên tĩnh thưởng hoa.”
Triệu ma ma cười nói: “Đây mới là phúc của nương nương đó, người nhàn rỗi tuy khiến người khác hâm mộ, nhưng nhàn rỗi lâu thì lại thành không có bản lĩnh gì, cứ như nương nương xuân phong đắc ý, mỗi ngày mới không được nhàn rỗi.”
Giống như Triệu ma ma đây, bà rất tự hào vì bản thân bình thường bận tới bận lui, kì thực cũng không phải muốn bản thân mệt chết, chỉ là bận rộn như vậy, mới có thể chứng tỏ hoàng hậu nương nương rất coi trọng bà, sẵn lòng đem sự vụ giao cho bà giải quyết.
Tần Ninh dịu dàng nói: “Bổn cung cũng chỉ thuận miệng nói mà thôi, tính thật ra, ta cũng không muốn ngày nào cũng nhàn rỗi không có gì làm.”
Cung xa dừng trước Phượng Nghi cung, hơi ngó vào trong là có thể thấy bóng người đi qua đi lại, xiêm y lộng lẫy cho thấy đây là một thịnh yến xa hoa, tiếng nói cười của các nữ nhân cũng mang không khí vui vẻ của ngày tết.
Triệu ma ma dìu Tần Ninh xuống kiệu, tiểu thái giám phía sau rất tự nhiên mà hô lên: “Hoàng hậu nương nương giá đáo.”
Nhóm nữ nhân bên trong cung điện đồng loạt quay đầu, trông thấy một dáng người không mấy mảnh dẻ, người bước vào mặc phượng bào đỏ thắm, thập phần quý khí, trên đầu chỉ cài mấy cây trâm ngọc đơn giản, thế nhưng lại tăng thêm vài phần ưu nhã giữa vẻ quý khí ấy.
“Tham kiến hoàng hậu nương nương, chúc nương nương Trung Thu vui vẻ.”
“Chư vị miễn lễ, hôm nay là đại yến Trung Thu, là sự kiện trọng đại của quốc gia, không cần câu nệ lễ nghi nhỏ nhặt.” Tần Ninh ngồi vào vị trí chủ thượng, nhìn Chu Đồng ngồi kế bên, hài lòng mỉm cười.
Nàng quét mắt xuống dưới, khắp cung điện là những cô nương lộng lẫy yêu kiều như hoa như ngọc được các vị phu nhân dẫn theo vào cung.
Tần Mông và Lý thị hiện giờ đều là nhất phẩm cáo mệnh, vị trí tất nhiên là ở phía trước, khi Tần Ninh trông thấy nàng, đầu mày bất giác nhíu lại.
Tần Mông hôm nay vậy mà lại không mặc lễ phục cáo mệnh, vô cùng nổi bật giữa các phu nhân trang phục cầu kỳ lộng lẫy khắp phòng, bên cạnh nàng dẫn theo một cô bé, bộ dáng khoảng mười lăm mười sáu, trên người mặc gấm vóc thượng hạng, ngồi tại chỗ nhìn đông ngó tây, giống như đang tìm kiếm mục tiêu.
Trong lòng Tần Ninh đã hiểu rõ, cô nhóc này, có lẽ chính là đứa con gái của cô cô Tần Mông, đúng là to gan lớn mật, không ngờ nó dám mặc bộ y sam này xuất hiện trước mặt nàng, tưởng rằng có thể bắt chẹt Tần Mông thì sẽ không ai có cách trị bọn họ sao?
Mà đứa con gái Lưu thị này, trước nàng đã truyền khẩu dụ nói đưa nó tới am đường, bọn họ lại dám bằng mặt không bằng lòng, lại còn tới trước mặt nàng thị uy.
Tần Ninh khẽ lắc ly rượu, bên trong ly vẫn là rượu sữa bò như cũ.
Nàng cười hỏi: “Trần Quốc phu nhân, vị cô nương bên cạnh phu nhân ta trông rất lạ mắt, nàng là ai vậy?”
Khuôn mặt Tần Mông tựa hồ có chút ngượng ngùng, Lý thị hơi mất kiên nhẫn, muốn giải vây giúp nàng, nhưng lại nghĩ với cái tính cách này của Tần Mông, nếu lúc nào cũng bảo vệ nàng mới là đang hại nàng, đã bị bắt nạt thành như vậy rồi mà vẫn không dám nói gì.
Ngay cả đứa nhóc ngồi bên cạnh đây cũng dám bắt nạt nàng.
Lý thị đổi ý, cúi đầu tránh ánh mắt Tần Mông, đành để nàng ngã một lần khôn hơn một chút, không phải bất kì ai cũng xứng đáng để mình moi tim moi phổi ra mà đối đãi.
“Tiểu nữ là biểu muội của Trần Quốc phu nhân, bái kiến hoàng hậu nương nương, nương nương vạn an.” Tiểu cô nương nọ đứng dậy, vẻ mặt đắc ý mà mở rộng cánh tay áo, giống như đang khoe khoang hoa văn hoa mỹ thêu bên trên.
“Tiểu nữ và Trần Quốc phu nhân quan hệ thân thiết, phu nhân vào cung, mới dẫn theo tiểu nữ.”
Sắc mặt Tần Ninh dần trầm xuống, vị hoàng hậu trước giờ luôn ôn hòa trước mặt các vị cáo mệnh phu nhân lần đầu tiên buông lời gay gắt: “Ngươi có tư cách gì, bổn cung và Trần Quốc phu nhân nói chuyện, há có chỗ cho ngươi chen miệng vào!”
Nói chướng mắt đứa con gái họ Lưu này nhất thì vẫn chưa phải Tần Ninh và Lý thị, mà là các vị phu nhân thế gia, bọn họ tự nhận mình thân phận cao quý, ngồi cùng các cáo mệnh quan viên thì vẫn có thể chịu được, nhưng Lưu thị nữ chỉ là thôn phụ bình thường, huynh đệ trong nhà không quan tước địa vị, dựa vào cái gì mà có thể vào cung.
Nghĩ tới bên cạnh có người như vậy, toàn thân đã thấy không thoải mái.
Lan Lăng Tiêu thị dùng tay áo che mặt, giống như đang nói với người bên cạnh, nhưng giọng nói lại to tới mức tất cả mọi người đều có thể nghe thấy.
“Đám dân đen này đúng là không chịu nổi, ngay cả quy củ cũng không biết, người không chức không tước, cha anh trong nhà cũng chẳng có công lao gì, dựa vào đâu lại dám nói chuyện với thiên gia chủ tử, tưởng bản thân là biểu muội của hoàng hậu nương nương chắc.”
Ý tứ chế diễu nặng nề.
Tần Ninh trước giờ luôn không thích cách các phu nhân thế gia ỷ vào dòng dõi mà miệt thị những người khác, nhưng lúc này, hiếm thấy lại không phản bác lại Tiêu phu nhân.
Lưu thị nữ nếu đã dám làm trái thánh chỉ trong cung, vậy trừng phạt tất nhiên sẽ có, ngoại trừ cái này, nàng còn muốn để bọn họ biết, không phải ai cũng có thể giở trò trong cung.
Các cáo mệnh phu nhân bên cạnh thấy sắc mặt Tần Ninh không tốt, đều ăn ý mà giữ im lặng.
Lưu thị nữ tức giận trừng Tiêu phu nhân, muốn mở miệng cãi lại nhưng không biết phải nói gì.
Sắc mặt Tần Ninh trầm trọng: “Ý chỉ của bổn cung là các ngươi có thể đem theo người vào cung, nhưng ta không hề nói, người đang trong thời gian để tang cha cũng có thể không quan tâm tới phụ hiếu mà ăn mặc xanh đỏ.”
Thanh âm Chu Đồng nhẹ nhàng vang lên bên cạnh: “Hoàng hậu nương nương, theo ý kiến của tiểu nữ, người đang trong thời gian để tang cha không may mắn, bản thân nàng ta có hiếu thuận hay không cũng mặc kệ, nhưng nếu ảnh hưởng tới tiểu điện hạ, phải biết dù có mấy cái mạng cũng đền không nổi.”
Người đang trong kì để tang đương nhiên không may mắn, nhà nào biết chú ý, trong thời gian để tang sẽ không đi tới nhà khác làm khách, để tránh ảnh hưởng tới chủ nhà.
Lưu thị nữ ngu xuẩn, nhưng Trần Quốc phu nhân cũng không biết tính toán.
Nàng đã cứu hoàng hậu nương nương, Chu Đồng chưa từng gặp nàng, nhưng vẫn luôn cho rằng nàng là nữ tử thông minh cơ trí, bây giờ xem ra, nàng quả thực là người tốt, nhưng hồ đồ thì vẫn là hồ đồ, hoặc cũng có thể không phải hồ đồ, chỉ là quá nhu nhược, không dám chống lại người khác.
Lời Chu Đồng vừa nói ra, khắp phòng trở nên im lặng, các phu nhân thế gia cao cao tại thượng khi nãy trong nháy mắt đều im re như thóc, thu mình về mai không dám ló đầu ra.
Động tới con vua, tội danh này nếu rơi xuống đầu,