Bên trong một căn lều nằm khá xa với lều của hoàng thượng, một người đàn ông để bộ râu dài đang chấp hai tay phía sau, cả người đều tỏ vẻ nôn nóng.
Lúc này từ bên ngoài đi vào một người mặc trang phục thái giám, cả người co rúm khúm núm, cơ thể gầy gò, hai tay cuộn lại trong tay áo.
Người đàn ông nhìn thấy có người vào lều liền cau mày không vui quát "Nô tài to gan, dám tự tiện vào lều của bản quan.
"
"Có biết tội hay không.
"
Người mặc trang phục thái giám nghe vậy liền cười ra tiếng, âm thanh phát ra đầy thanh thúy êm tai.
"Ngươi! " Người đàn ông nghi hoặc.
Người mặc trang phục thái giám từ từ ngước đầu lên sau đó đứng thẳng dậy.
Người đàn ông kinh ngạc khom người chấp tay hành lễ "Tiểu thư.
"
"Đứng lên đi.
"
Người mặc trang phục thái giám không phải là thái giám càng không phải là nam nhân, mà là một phu nhân đã ba mươi nhưng nhan sắc vẫn xinh đẹp yêu kiều.
Bà ta khoát tay với người đàn ông sau đó đi đến giường ngồi xuống.
"Mọi chuyện đã chuẩn bị xong, tiểu thư không cần phải lo lắng.
" Người đàn ông cung kính nói.
Nhưng phu nhân đó lại lắc đầu rồi nói "Đừng lơ là, thứ mà người đó muốn chính là kết quả cuối cùng.
"
"Còn nữa, việc ám sát không cần hoãn lại.
"
"Ngày mai chính là cơ hội tốt nhất để có người gánh tội thay chúng ta.
"
"Thuộc hạ đã rõ.
" Người đàn ông nhận lệnh rồi đi ra khỏi lều.
Tuy bọn họ biết xung quanh đây đầy rẫy tai mắt của hoàng thượng nhưng chẳng có gì phải sợ hãi khi một thái giám bước vào lều của một vị quan, sau đó vì quan này gấp gáp đi đến lều của một vị quan khác.
Sau đó một nhóm người tiến vào rừng rồi đi xung quanh ngắm cảnh.
Còn thái giám đã bước vào lều cũng biến mất không rõ dấu vết.
Một ngày cứ như thế mà trôi qua, bởi vì hai ngày rảnh rỗi ấy Tô Đình ngủ quá nhiều nên trời chưa kịp sáng thì nàng đã thức dậy, sau đó ra khỏi lều bắt đầu tập luyện những bài quyền đơn giản.
Phụ thân cùng tam ca vài phút sau cũng đi ra sau đó cùng nàng múa quyền.
Bên ngoài bìa rừng những tiếng côn trùng kêu inh ỏi, tiếng lá cây xào xạc, sương mù buổi sớm che hết tầm nhìn.
Sau khi tập xong trời cũng tờ mờ sáng, ở phía xa Tống công công nhanh chóng đi lại sau đó khom người nói "Tiểu công chúa, hoàng thượng kêu ngài đến lều cùng nhau dùng điểm tâm.
"
"Vâng ạ.
" Tô Đình mỉm cười nói sau đó nhìn phụ thân "Con đi đây, phụ thân cùng tam ca cũng nhau ăn đi ạ.
"
"Đi đi đi đi.
" Tô Mạnh ra vẻ ghét bỏ.
Tô Đình hì hì cười rồi nhanh chóng chạy đi.
Tô Mạnh yêu thương nhìn theo nàng trong miệng lầu bầu "Nữ nhi của ta chỉ biết hướng ra ngoài, biết trước không để tên kia triệu nó vào cung.
"
Tô Khai đứng bên cạnh dỡ khóc dỡ cười nhìn phụ thân mình.
Tô Đình sau khi chạy vào lều của hoàng thượng liền cùng ngài dùng điểm tâm.
Hoàng thượng nhìn nàng sau đó nói với nàng về chuyện của vùng thảo nguyên xa xôi kia, những gì ngài nói tuy không khác mấy với tam ca nhưng lại chi tiết hơn rất nhiều.
Giống như những bộ tộc lớn luôn muốn thôn tính cả vùng thảo nguyên, bọn họ luôn đấu đá lẫn nhau trong suốt những thập kỷ qua, cũng giống như gia cầm được nuôi nấng ở thảo nguyên cực kỳ khỏe mạnh, vì vậy các nước xung quanh luôn ngấp nghé thảo nguyên nhưng bởi vì hiệp nghị nên không ai dẫn quân đến đánh.
Nhưng một khi thảo nguyên làm trái với hiệp nghị, thì nước bị thiệt hại có quyền đánh vào thảo nguyên.
Tuy hoàng thượng rất muốn chiếm lấy vùng thảo nguyên nhưng ngài lại