Sau khi Tô Đình ngồi xuống liền cảm thấy ánh mắt càng thêm căm ghét của nữ nhân bên góc sau lưng người mặc áo đen.
Nàng ta lạnh lùng hô "Chủ tử.
"
Nhưng người mặc áo đen nhanh chóng giơ tay cắt ngang lời nàng ta sau đó lạnh giọng cảnh báo.
"Bớt quản chuyện của ta, ngươi chỉ là thuộc hạ đừng lên tiếng ở đây.
"
Hắn ta rất rõ ràng suy nghĩ của nữ nhân này, nếu như không phải nàng ta còn giá trị lợi dụng thì hắn đã cho người xử lý rồi.
"Thuộc hạ đã rõ.
" Nàng ta nặng nề nói sau đó càng lùi sau vào trong bóng tối, nhưng ánh mắt nàng ta nhìn Tô Đình càng thêm tối tăm.
Tô Đình nhìn bọn họ đấu đá nhau nhưng người gặp họa lại là mình, khiến nàng không khỏi dỡ khóc dỡ cười.
"Tô Đình! " Người đeo mặt nạ khẽ gọi sau đó nói "Ta cho nàng hai lựa chọn.
"
"Nếu như ta không chọn thì sao.
" Tô Đình lắc đầu nói.
Nàng biết rõ cả hai lựa chọn mà hắn sắp nói đều không phải tốt lành gì, dù nàng chọn thế nào cũng chỉ có một con đường mà thôi.
"Nàng biết ta sắp nói gì sao.
" Người đeo mặt nạ khẽ nhướn mày.
"Ta không biết, cũng không muốn biết.
" Tô Đình lắc đầu nói "Nhưng ta có thể đoán đại khái một trong hai lựa chọn chính là cái chết của ta.
"
Người đeo mặt nạ nghe vậy liền bật cười.
"Đúng là một đứa nhỏ thông minh.
" Thầy tăng cũng vui vẻ nói.
Hắc y nhân đứng phía sau Tô Đình cũng thở dài cảm thán.
"Nàng nói đúng, nhưng lúc này ta thực sự không muốn giết nàng.
" Người đeo mặt nạ đưa một tay về phía nàng.
Những ngón tay thon dài, chìa về phía trước, bàn tay trắng trẻo hồng hào.
Tô Đình nhìn chằm chằm bàn tay đầy kinh ngạc, nàng không nhìn được dung mạo của người này nên cứ nghĩ đây là một chàng trai đã lớn, nhưng ban tay nay lại hoàn toàn bán đứng tuổi tác của hắn, dường như người này chỉ mới mười lăm, mười sáu tuổi.
Nhưng khí tràng lại là của một người trưởng thành.
"Nàng sẽ đi cùng ta chứ.
" Người đeo mặt nạ nói.
Tô Đình nhìn hắn sau đó lắc đầu.
Nhưng hắn chỉ cười rồi đứng dậy "Nàng không có sự lựa chọn.
"
Hắc y nhân đi lại muốn ôm lấy Tô Đình, nhưng nàng đã có phòng bị trước nên sau khi hắn đưa tay đến nàng liền nhanh chóng nhảy xuống ghế nè tránh.
Lúc này bên ngoài vừa lúc vang lên tiếng đánh nhau.
Những người bên trong căn nha đều bị kinh động.
Tô Đình nhân cơ hội mà nhanh chóng kéo cửa lao ra ngoài.
Người đeo mặt nạ nhìn nang sau đó nhìn hắc y nhân nói "Đưa nàng về, ta ở chỗ củ chờ ngươi.
"
"Thuộc hạ tuân lệnh.
" Hắc y nhân chấp tay đáp sau đó xoay người nhanh chóng chạy ra ngoài.
Thầy tăng nhìn cánh cửa từ từ khép lại ma cảm thán "Bọn họ tìm ra nhanh thật.
"
"Không phải.
" Người đeo mặt nạ lắc đầu "Chắc đây là những tên được phái bảo vệ nàng.
"
Nhưng hắn không tài nào hiểu được tại sao đến bây giờ bọn chúng mới ra tay.
Có lẽ mãi mãi hắn cũng không thể nào nghĩ ra được điều này đều nằm trong kế hoạch của Tô Đình.
Từ khi bị hắc y nhân bắt đi nàng đã ra hiệu cho ba người ảnh vệ đi theo nang đừng manh động mà đến cả hắc y nhân cũng không thể phát giác ra.
Cho đến khi nàng đi vao lều hiểu được tại sao mình bị bắt di cho đến khi hắc y nhân muốn tiếp tục bắt nàng thì nàng liền tạo ra một âm thanh cực kỳ nhỏ mà không một ai để ý đến để báo hiệu cho nhóm hắc y nhân bên ngoài.
Cách làm này thật sự rất mạo hiểm, có thể nói nếu không được huấn luyện, dặn dò kỹ lưỡng thì chắc chắn không thể nào nghe thấy được, bởi vì nó rất dễ khiến người khác bỏ qua một cách nhanh chóng, sẽ không ai để ý đến âm thanh này.
"Chủ nhân.
" Nữ nhân nãy giờ vẫn im lặng bỗng nhiên lên tiếng nói, sau khi bị cảnh cáo nàng ta không lên tiếng cắt ngang cuộc trò chuyện của hắn cùng Tô Đình, nhưng lúc này Tô Đình đã chạy đi, nàng ta liền nhanh chóng nhắc nhở hắn phải mau chóng rời đi.
Người đeo mặt nạ liếc mắt nhìn nang sau đó xoay người đi vào đường hầm bên dưới miếng gỗ dưới sàn gỗ.
"Đi thôi.
"
Thầy tăng thoáng nhìn ra cửa rồi cũng xoay người đi theo.
Ba người nhanh chóng đi vào đường hầm dẫn đến một cánh rừng khác, cách khu rừng hiện tại