Đêm đã khuya, tẩm cung Hoàng hậu đột ngột có tiếng la, tiểu cung nữ chưa tỉnh hẳn, không nghe rõ Tố Hoà Thanh Dao nói gì, còn tưởng rằng nàng gặp ác mộng bừng tỉnh.
Tiểu cung nữ vội vàng bưng nến từ bên ngoài vào bên trong màn mỏng trong suốt.
Bỗng dưng, tiểu cung nữ cách phượng sàn vài bước thì ngừng lại, đôi mắt mở to, miệng cũng há ra vì cảnh tượng trước mắt.
Trên giường, tư thế của Cơ Phi Yên cùng Tố Hoà Thanh Dao dán sát cực kỳ.
Nội y Tố Hoà Thanh Dao mở rộng ra, lộ ra cái yếm tú phượng tinh xảo.
Trước mặt của nàng, Cơ Phi Yên đồng dạng xiêm y không chỉnh tề, ngồi đè lên người Tố Hoà Thanh Dao, một bàn tay bị Tố Hoà Thanh Dao nắm chặt, trên mặt biểu tình bất định, không nắm bắt được.
"Hoàng hậu nương nương..." Tiểu cung nữ đột nhiên muốn khóc.
Nàng như thế nào lại nhanh chân chạy vào đây! Nàng không nên chạy vào! Bắt gặp một màn nương nương cùng Cơ phi vô cùng thân mật như vậy, cái mạng nhỏ này của nàng có lẽ sẽ mất.
Không đúng không đúng, hẳn là có thể bảo trụ! Vì mạng sống, tiểu cung nữ làm hành động cho người ta dở khóc dở cười.
Nàng bưng ngọn nến đứng tại chỗ vòng vo vài vòng, đôi mắt mở ra rồi lại dùng sức nhắm lại, thanh âm run rẩy nói: "Nô tỳ mộng du, nô tỳ mộng du.
Nơi này nhất định không phải là nơi nô tỳ nên đến, Hoàng hậu nương nương còn đang chờ nô tỳ, phải chạy nhanh qua đó mới được..." Nói xong, tiểu cung nữ lảo đảo quay mặt muốn bỏ trốn.
"Đứng lại." Giọng Tố Hoà Thanh Dao lạnh như băng truyền đến, tiểu cung nữ bị doạ đánh rơi ngọn nến, quỳ trên mặt đất càng không ngừng dập đầu: "Hoàng hậu nương nương tha mạng, Hoàng hậu nương nương tha mạng! Nô tỳ không phải cố ý xông vào! Nô tỳ ở ngoài cung còn có mẫu thân đã hơn năm mươi, cầu Hoàng hậu nương nương khai ân, tha cho nô tỳ."
Tiểu cung nữ cầu xin tha thứ một trận làm cho Tố Hoà Thanh Dao không thể nói gì.
Nàng bỏ tay Cơ Phi Yên ra, đem trung y đã bị cởi buộc lại, đoan chính ngồi ở trên giường, giống như cảnh tượng vừa rồi bất quá chỉ là một hồi ảo mộng: "Bản cung vấn tội ngươi khi nào? Đi, truyền Thái y đến đây chẩn mạch và chữa bệnh chứng cho Cơ phi."
"Bệnh chứng?" Tiểu cung nữ phản ứng lại, ánh mắt nhìn qua gương mặt tràn đây u oán của Cơ Phi Yên, trong lòng không khỏi nói thầm: Cơ phi nương nương bị bệnh chứng? Như thế nào bệnh chứng lại chạy đến tẩm cung của Hoàng hậu nương nương nha?
"Chớ hỏi nhiều, truyền Thái y đến chẩn mạch, chữa bệnh cho Cơ phi đi." Khi nói chuyện, Tố Hoà Thanh Dao dường như không có việc gì liếc mắt nhìn Cơ Phi Yên, thấy nàng tinh thần lúc thì tự nhiên, lúc thì ai oán, khoé môi không giấu được nụ cười yếu ớt, tâm tình thực tế không tồi.
"Đúng vậy, gọi Thái y đi Chiêu Hoa cung bắt mạch cho nàng ta đi.
Quá muộn, bản cung cũng nên nghỉ ngơi.
Kêu hai người lại đây tiễn Cơ phi quay về Chiêu Hoa cung, bệnh chứng của nàng chưa lui, không thể nhiều lời với nàng, miễn cho tăng thêm bệnh tình."
"Tuân ý chỉ Hoàng hậu nương nương." Sinh mệnh không cần lo nữa đối với tiểu cung nữ là chuyện tốt, nàng gọi thái giám thủ vệ bên ngoài vào rồi cùng rời đi với Cơ Phi Yên, nhìn theo bóng dáng Cơ Phi Yên phong tư muôn vàn ly khai.
Tên đầu sỏ gây nhiễu loạn giấc ngủ rốt cục rời đi, ngọn nến bị tiểu cung nữ làm rớt lúc nãy cũng được một cung nữ khác nhặt lên để trên bàn tròn bên ngoài.
Tố Hoà Thanh Dao dựa vào đầu giường nhắm mắt dưỡng thần, cơn buồn ngủ êm đẹp vì Cơ Phi Yên xuất hiện mà biến mất vô tung.
"Cơ phi...!Rốt cuộc có mục đích gì?" Nàng thấp giọng nỉ non, trong đầu nhớ lại đủ loại từ lúc gặp Cơ Phi Yên đến giờ.
Nhóm phi tần Hậu cung ít có ai an phận thủ thường, nhưng không có một Cơ Phi Yên minh mục trương đảm làm việc như vậy.
"Nàng rốt cuộc muốn từ người mình lấy cái gì?" Tố Hoà Thanh Dao cảm giác sự tồn tại của Cơ Phi Yên càng ngày càng khó phân biệt, nàng mấy lần đoán động cơ của đối phương ở đâu, chỗ nào, nhưng lại không có chứng thật ngược lại phủ định.
"Cơ phi..." Tố Hoà Thanh Dao chậm rãi mở to mắt, từ lúc ban đầu thỉnh an, mỗi hành vi của nàng cơ hồ đều hướng về phía mình, trực diện mà lại càng không cố uyển chuyển.
Còn có lời nói không sao nói rõ được, kiếp trước kiếp này? Tố Hoà Thanh Dao lắc đầu, nếu Cơ Phi Yên không phải thật sự mắc bệnh chứng, vậy nàng hẳn là cố tình rình vị trí Hậu vị, có tính toán khác.
Cơ phi, Cơ Phi Yên.
Nữ nhân này, cần cẩn thận gấp bội.
Tẩm cung Chiêu Hoa cách cung Hoàng hậu không xa không gần.
Cơ Phi Yên được hai nô tài "hộ tống" trở lại tẩm cung của bản thân, bọn thái giám thủ vệ đều kinh ngạc đẩy cửa đi vào.
"Các ngươi đều lui ra đi." Nàng khoát tay với mấy cung nữ hướng đến nghênh đón, căn bản không tính giải thích nàng như thế nào biến mất khỏi Chiêu Hoa cung.
"Thật sự là xui xẻo." Cơ Phi Yên biếng nhác dựa vào đầu giường, ánh mắt nhẹ lướt qua chung quanh.
"Thanh nhi." Nàng hướng về một góc phòng, loáng một cái hiện ra một cái đầu tuyết trắng, một đạo bạch quang xẹt qua, viên tròn màu trắng tiểu hồ ly đảo mắt hoá thành hình người.
Chỉ thấy nàng chải sơ bím tóc hai bên, một đôi mắt nhỏ, con ngươi hơi hơi nheo lại, hai má đô đô thịt khiến người ta muốn động tay vuốt ve một phen.
"Ngô..." Thanh nhi mũm mỉm, bàn tay nhỏ bé cầm hai viên bánh ngọt, cắn một ngụm, nhân và bột bánh màu trắng dính đầy bên miệng, vừa buồn cười vừa đáng yêu.
"Nương nương, ngươi gọi ta?" Thanh nhi đi đến bên chân Cơ Phi Yên, ngồi xuống dưới đất, tay trái lại đưa viên bánh ngọt lên cắn, nhai nhai vài cái, nàng lại đưa tay phải cầm viên bánh ngọt khác lên cắn một ngụm, quai hàm phồng to, bánh ngọt đầy trong miệng.
Cơ Phi Yên thấy nàng ăn cũng đáng yêu, nhịn không được đưa tay nhéo nhéo hai má của nàng.
"Chỉ có biết ăn thôi." Nàng nheo lại ánh mắt, trong đầu lộ ra gương mặt lãnh đạm ngàn năm băng sương của Tố Hoà Thanh Dao.
Dụng tâm câu dẫn như vậy cư nhiên vô dụng! Cơ Phi Yên cảm thấy cho tới bây giờ mị công mà nàng kiêu ngạo đã không còn tác dụng, ý chí chiến đấu trong lòng đồng thời đã bị kích thích đến mức cao nhất, ngay cả phàm nhân còn không thể câu dẫn, tính dụ dỗ cái gì?
"Nương nương, ngươi nghĩ cái gì vậy?" Thanh nhi bắt lấy mấy viên bánh ngọt, tất cả đều ăn xong, vỗ vỗ tay đem bột trắng và nhân đường rơi vụn trên quần áo đều phủi xuống.
Nàng ta hứng thú nhìn mặt Cơ Phi Yên suy