Cơ Phi Yên quả thực là nghênh ngang xông vào phòng Tố Hoà Thanh Dao.
Nàng cũng không để ý thế thân của mình ngày đó ngữ khí như thế nào nói chuyện với Tố Hoà Thanh Dao.
Nàng giống như một tiểu nhân biết bí mật của người khác, trong ánh mắt cười ra xuân ý sáng lạn.
"Nương nương, thật hưng trí."
Tố Hoà Thanh Dao đang nghe nhạc công tấu tỳ bà khúc, nàng nhắm mắt lại, một tay chống cằm, hứng thú nhỏ vụn.
Nghe thấy giọng nói, Tố Hoà Thanh Dao hơi hơi nâng mắt, sau đó lại nhắm mắt, ngón tay ra hiệu nhạc công tiếp tục đàn tấu.
Nàng đương nhiên là không thèm phản ứng Cơ Phi Yên, cùng nói chuyện với Thái hoàng thái hậu làm cho nàng sinh ra chút hoang mang với sơn trang nghỉ hè.
Đây vốn không phải là chuyện nàng sẽ hỏi đến nhưng hành động của Cơ Phi Yên quá mức kỳ quái, Tố Hoà Thanh Dao làm như thế nào cũng không thể tiêu tan.
Bất quá Tố Hoà Thanh Dao là ai? Nàng chỉ cần nửa canh giờ tự nhủ chính mình không cần vì Cơ Phi Yên liên luỵ.
Nếu nàng đã muốn biểu hiện xa cách rõ ràng, Tố Hoà Thanh Dao cũng tuỳ nàng.
Dù sao, bị Cơ Phi Yên thích quá mức cũng làm cho người ta sợ hãi, nếu có thể không cần hoang mang, đó hẳn cũng không phải là chuyện không tốt.
Như vậy, hiện tại nàng đến đây làm cái gì đây? Cơ phi, nàng rốt cuộc lại muốn diễn cái gì?
Lãnh đạm như thế? Cơ Phi Yên cảm giác không ổn, nàng đại khái có thể đoán được mấu chốt ở đâu, hẳn là do trước đó thế thân của nàng làm ra.
"Các ngươi đều lui xuống đi." Cơ Phi Yên không phải chủ nhân ở đây nhưng cũng không phải không làm nên chuyện của một chủ tử.
Nàng sai nhạc công lui xuống, hai ba bước đi tới sát bên cạnh Tố Hoà Thanh Dao, nói: "Hoàng hậu giống như không chào đón thiếp! Làm sao bây giờ? Thân thể người ta vừa khôi phục liền đến đây tìm người, ngay cả Hoàng thượng bên kia, người ta còn chưa có thông báo đâu! Một phen tâm ý, nương nương lãnh đạm như thế, thật khiến người ta thương tâm tuyệt vọng."
"Ngươi muốn nói cái gì?" Tố Hoà Thanh Dao xem như hoàn toàn mở mắt, không vì cái gì khác, bởi vì lời Cơ Phi Yên nói, nghe như thế nào lại là bản thân nàng không đúng.
Rõ ràng, là Cơ Phi Yên có thái độ lạnh lùng với mình, mà giờ lại quấn đến đây, chẳng thèm nói lý? Có lẽ, Tố Hoà Thanh Dao có một chút sinh khí, bởi vì Cơ Phi Yên lúc đó không có chút tình cảm trong lời nói, cũng bởi vì Cơ Phi Yên cự tuyệt Tố Hoà Thanh Dao hiếm khi quan tâm đến.
"Như thế nào sinh khí nha? Người ta nhớ ngươi! Cái gọi là một ngày như cách ba thu, người ta một khắc cũng muốn ngươi cùng một chỗ, thân thể khắng khít không một khoảng trống, người ta cảm thấy như không tim không phổi, cả người đều khiếm khuyết." Cơ Phi Yên ôm cánh tay Tố Hoà Thanh Dao, trong mắt ánh sáng lưu động, nàng kề sát vào Tố Hoà Thanh Dao, thổi khí như lan: "Thanh Dao có nghĩ đến muốn ta hay không?"
Thật sự là không có dáng vẻ nữ nhân.
Tố Hoà Thanh Dao không chịu nổi nhất là khi Cơ Phi Yên tuỳ ý động dục, nàng thật không hiểu, một nữ nhân như thế nào có thể tự mình đa tình như thế, vĩnh viễn mang theo tinh lực dư thừa đi đảo loạn tâm tình của nàng.
Nhẹ nhàng phát ra một tiếng thở dài, Tố Hoà Thanh Dao đứng dậy thoát khỏi nhiệt tình của Cơ Phi Yên.
Quay đầu, nàng rót cho Cơ Phi Yên một chén trà, nói: "Ngươi không thể thu liễm chút sao? Lúc trước ngươi nói cấm địa, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?" Nhìn thấy Cơ Phi Yên, bất an của Tố Hoà Thanh Dao thoáng ổn định lại.
Có lẽ, đối với Cơ Phi Yên cử chỉ lễ phép lúc nãy mà nói, nàng cảm thấy quen thuộc với Cơ Phi Yên hiện tại hơn.
"Cấm địa?" Cơ Phi Yên dừng lại, ánh mắt nhấp nháy.
"Cấm địa gì a!" Nàng giả ngư, thời khắc đều không quên nắm chặt cọng rơm cứu mạng Tố Hoà Thanh Dao này.
Đúng vậy, đối với Cơ Phi Yên mà nói, Tố Hoà Thanh Dao chính là một cọng rơm cứu mạng, quấn lấy nàng, bắt lấy nàng, cũng thủ hộ nàng.
"Ta đề cập qua cấm địa khi nào? Thanh Dao, chớ không phải là lo lắng người ta lại không tiện mở miệng, tìm đến cái cớ như vậy che lấp?" Nói xong, Cơ Phi Yên