Đến tận đại yến đãi quần thần vào buổi tối, trước mắt Kỹ Vô Cữu vẫn còn những búi tóc đen lắc qua lắc lại.
Diệp Trăn Trăn này, quả thực như ma chú.
Nàng lại còn tặng vũ nữ kia cho hắn, vì ngại thể diện, tình cảm của Đế Hậu và phong độ của hoàng đế, hắn không thể không nhận. Nghĩ đến lại là một trận mệt mỏi.
Ý định ban đầu của Diệp Trăn Trăn là làm cho Kỹ Vô Cữu thêm khó chịu, nhưng trong lúc vô tình đụng chạm đến một người ——- Lệ Phi.
Lệ Phi tính số thiềm thừ của mình và Hiền Phi thì phát hiện của Hiền Phi nhiều hơn, tuy rằng số của Trang Phi còn nhiều hơn bọn họ, nhưng đó là hai việc khác nhau.
Cũng có nghĩa là, từ lúc Hiền Phi vào cung đến nay, số lần thị tẩm nhiều hơn nàng ta.
Lệ Phi rất sợ mình bị thất sủng từ đây, hơn nữa, thái độ của Hoàng thượng đối với nàng ta quả thực lãnh đạm hơn ngày thường không ít. Nàng ta một bên tính kế làm sao hạ bệ Hiền Phi, một bên nghĩ biện pháp để giành được sự chú ý của Kỹ Vô Cữu một lần nữa.
Đánh đàn chúc thọ trong lễ vạn thọ là cơ hội tốt làm sao, luận về đánh đàn, nhìn khắp hậu cung này, không ái là đối thủ của nàng ta. Vốn kế hoạch thật thuận lợi, mãi cho đến khi Diệp Trăn Trăn triệu hồi ả vũ nữ kia.
Tất cả mọi người trong buổi tiệc đều như bị hút hồn, nhìn chằm chằm vào đầu của vũ nữa kia, ả ta thoáng qua chỗ nào, ánh mắt mọi người liền theo đến đó.
Hoàng thượng vậy mà bảo nàng ta dừng đánh đàn, từ khi nàng ta vào cung đến nay, đây là lần đầu tiên bị như thế.
Kế hoạch giành lại thánh sủng thất bại, đêm đó Hoàng thượng lật bài tử của Vương Chiêu nghi.
Vì vậy Lệ Phi càng nghĩ càng giận, vừa hận Vương Chiêu nghi, vừa giận Hiền Phi, đương nhiên hận nhất vẫn là Hoàng hậu làm hỏng chuyện tốt của nàng ta. Vừa lúc, ngày hôm sau, Hoàng hậu phái hạ nhân phân phát tặng phẩm.
Của cải của Hoàng hậu thật phong phú. Ngoại trừ thức ăn, đối với những thứ khác nàng cũng không keo kiệt, lúc tâm trạng tốt còn sai người ban phát cho các cung một chút, lý do thì nhiều vô kể, mọi người cũng lười tìm hiểu. Lúc này bọn cung nữ thái giám của Khôn Ninh cung đang bưng đồ chạy khắp các cung, giống như tán tài đồng tử.
Để tỏ ý coi trọng, tặng phẩm cho ba vị phi tử theo lẽ thường đều do cung nữ thiếp thân của Diệp Trăn Trăn đưa.
Người đến Lộ Hoa Cung đưa thưởng chính là Tố Nguyệt. Nàng dẫn theo hai tiểu thái giám, trên tay hai tiểu thái giám đều bưng đồ, cũng chỉ là trang sức, đồ cổ và vải vóc, nàng thi đi tay không. Đến Lộ Hoa Cung, nàng vén áo thi lễ với Lệ Phi, cung kính nói: “Lệ Phi nương nương, gần đây vì chuẩn bị quà mừng vạn thọ cho Hoàng thượng, nương nương các cung đều hết sức vất vả, do đó Hoàng hậu nương nương hạ lệnh ban thưởng để an ủi sự khổ cực của nương nương, mời nương nương xem qua.”
Nàng không nhắc đến lễ vạn thọ còn đỡ, nhắc đến ba chữ kia, sắc mặt Lệ Phi liền trở nên khó coi.
Kỳ thật Tố Nguyệt là cố ý. Tuy tính cách nàng trầm ổn, thường xuyên khuyên nhủ Tố Phong không được nóng nảy hành động, nhưng đến cùng nàng cũng là tuổi trẻ nóng tính, vốn không thích vị Lệ Phi này nên nghĩ muốn dùng lời nói chọc nàng ta một chút, trút giận cho nương nương. Trong lòng nàng nghĩ mình dù sao cũng là người của nương nương, đánh chó phải nể mặt chủ, người bình thường có lẽ không dám làm gì nàng.
Nhưng mà nàng tính sai rồi… Lệ Phi nương nương làm sao có thể là người bình thường chứ.
Vì vậy chờ tiểu thái giám báo cáo tặng phẩm xong, Lệ Phi lên tiếng “Tạ Hoàng hậu nương nương”, sau đó cười lạnh nhìn Tố Nguyệt, “Bổn cung thật không biết thì ra nô tài của Khôn Ninh Cung đều hiểu quy cũ như thế, thấy bổn cung cũng không biết quỳ xuống.”
Tố Nguyệt vừa nghe lời này trực giác thấy không ổn, vội vã quỳ xuống, “Nương nương bớt giận. Các cung nữ trong Khôn Ninh Cung là đích thân Đàm cô cô bên người Thái hậu nương nương dạy dỗ, đương nhiên đều hiểu biết lễ nghĩa. Nô tỳ vì vội vã đưa tặng phẩm cho nương nương, nhất thời nóng lòng mới thất lễ với nương nương, kính xin nương nương thứ tội.”
Thật ra Tố Nguyệt bị bắt lỗi như vậy ít nhiều có điểm oan uổng. Tuy rằng việc cung nữ gặp cung phi phải hành đại lễ là quy cũ, nhưng nàng là Đại cung nữ bên cạnh Hoàng hậu, hôm nay lại là đến đưa quà Hoàng hậu ban thưởng, cho nên nhún người hành lễ một cái là được, phi tần bình thường không thể truy cứu. Quy củ trong hoàng cung tuy nghiêm ngặt nhưng không phải nhất thiết tuân thủ một cách cứng nhắc.
“Thật là một đứa nô tài giảo hoạt, phạm lỗi còn nguỵ biện, Phồn Xuân, vả miệng!” Lệ Phi nhất quyết không buông tha.
Phồn Xuân, cung nữ thiếp thân của Lệ Phi do dự nhìn Tố Nguyệt, “Nương nương…” Đây là người bên cạnh Hoàng hậu, ở trong hậu cung này ngài đắc tội chưa đủ người sao.
“Vả miệng!” Lúc này Lệ Phi giận dữ cực độ, sao còn nghe được lời khuyên.
Phồn Xuân là người đắc lực nhất bên cạnh Lệ Phi, cung nữ này vẫn có chút đầu óc, xem như là một nửa quân sư của Lệ Phi. Một nửa khác là Trang Phi, chỉ tiếc dường như hiện tại nàng ấy đã có ý tự mình kéo cờ chiếm giữ một vùng rồi.
Tóm lại, Phồn Xuân nhiều lần giúp Lệ Phi bày mưu tính kế. Thường thì Lệ Phi cũng nghe lời nàng ta, nhưng một khi nổi nóng thì ông trời khuyên cũng vô dụng, huống chi nàng ta chỉ là một cung nữ nho nhỏ.
Thế nên bây giờ Phồn Xuân biết mình có khuyên cũng không được, đành phải ngậm miệng, đi đến trước mặt Tố Nguyệt, giương tay tát nhẹ nàng một cái. Hiện tại nàng ta chỉ hi vọng cái tát này không để lại vết trên mặt Tố Nguyệt, còn Tố Nguyệt cũng không cáo trạng trước mặt Hoàng hậu.
“Ngươi chưa ăn cơm sao!” Lệ Phi bất mãn.
Phồn Xuân bất đắc dĩ, thở dài một tiếng, mạnh tay tát một cái bốp.
Có như vậy Lệ Phi mới thấy hơi vừa lòng.
(bà Lệ Phi này chắc là sẽ ra đi sớm vì cái tội ngu mà tỏ ra nguy hiểm)
***
Diệp Trăn Trăn nâng cằm Tố Nguyệt, thận trọng nhìn gương mặt sưng đỏ của nàng ấy, mắt phượng híp
lại, nén cơn giận dữ, “Ai làm!”
Tố Nguyệt không biết nói gì cho phải. Nàng cảm thấy hôm nay là do mình nhanh mồm nhanh miệng trước, bị đánh hai cái cũng coi như là giáo huấn. Địa vị hiện nay của Hoàng hậu nương nương rất khó xử, nàng không thể tiếp tục gây chuyện thi phi cho nương nương thêm phiền, vậy nên lúc xế chiều đã tránh đi, để Tố Phong cùng một Đại cung nữ khác hầu hạ Hoàng hậu. Không nghĩ đến Hoàng hậu hỏi Tố Phong hai câu liền nghi ngờ, Tố Phong lại cảm thấy Tố Nguyệt bị uất ức, sốt ruột đòi lại công đạo, khóc xin Hoàng hậu nương nương vì Tố Nguyệt làm chủ.
“Nương nương bớt giận, là nô tỳ trêu chọc Lệ Phi nương nương trước, về sau nô tỳ nhất định thận trọng từ lời nói đến hành động, không làm cho nương nương lo lắng nữa.”
“Nàng ta đánh em chính là đánh ta,” Diệp Trăn Trăn cười lạnh, “Bất luận thế nào bổn cung cũng là Hoàng hậu, dám khi dễ người của Khôn Ninh Cung, thật là chán sống rồi!”
Tố Nguyệt biến sắc, vội vã quỳ xuống, “Nương nương bớt giận! Ngàn sai vạn sai đều là lỗi của nô tỳ, tình cảnh của nương nương người trong hậu cung này vô cùng gian nguy, có biết bao nhiêu người xem người như cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, Hoàng thượng lại không thể che chở cho người, người trăm triệu lần không thể nhất thời xúc động mà làm rối loạn trận tuyến…”
“Bổn cung đương nhiên không xử lí Lệ Phi ngay bây giờ.” Diệp Trăn Trăn xua tay, cắt ngang cảm xúc kích động của Tố Nguyệt. Trước mắt trong hậu cung này kẻ có uy hiếp lớn nhất tới hậu vị của nàng là Hiền Phi, Lệ Phi là con chó ngoan, không cần chỉ cũng biết chủ động nhào lên cắn Hiền Phi, đao dùng tốt như vậy nàng cần gì vội vàng phế bỏ.
Tố Nguyệt nghe Diệp Trăn Trăn nói như thế, liền thở phào một cái. Nàng biết, Hoàng hậu nương nương tuy tính tình có chút đặc biết nhưng vẫn biết lấy đại cục làm trọng.
“Nhưng mà,” vẻ mặt Diệp Trăn Trăn lạnh lẽo, “Cơn tức này, không trút ra không được.”
Nhịp tim vừa hạ xuống của Tố Nguyệt lại nâng lên, đang định khuyên nhủ thì có thái giám ở Càn Thanh Cung đến truyền chỉ, Hoàng thượng lệnh cho Hoàng hậu nương nương đến Bích Tâm Đình gặp hắn.
Chỉ cần là việc khiến Kỹ Vô Cữu tìm đến tận cửa thì tuyêt đối không là chuyện tốt. Diệp Trăn Trăn chuẩn bị tốt tâm lý, lập tức đến Bích Tâm Đình.
Bích Tâm Đình được xây trên một đảo nhỏ giữa hồ Thái Dịch, vì được đặt trong khung cảnh trời xanh nước biếc mà có cái tên đó. Nếu là mùa hè, ngồi trong đình mát mẻ uống trà ngắm cảnh, lúc trời quang thì ngửi mùi hoa sen, lúc trời mưa thì ngắm mưa bụi loà xoà, thật là cảnh đẹp ý vui; hoặc trong ngày mùa đông ngồi vây quanh lò sưởi trò truyện, ngắm tuyết làm thơ, tranh thủ tận hưởng nửa ngày nhàn rỗi, cũng coi như không tồi.
Nhưng hiện tại gió thu ào ào, cây cỏ héo úa, hắn chạy đến Bích Tâm Đình làm cái gì? Luẩn quẩn trong lòng sao?
Vậy nên dọc đường Diệp Trăn Trăn nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết trong hồ lô Kỹ Vô Cữu bán thuốc gì*, đợi đến Bích Tâm Đình mới phát hiện, thì ra Hoàng thượng cùng Vương Chiêu nghi đang ở trong này hẹn hò.
*không biết trong lòng người khác đang nghĩ gì, tính toán gì
“Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng.”
“Hoàng hậu miễn lễ.”
Diệp Trăn Trăn đứng thẳng dậy, phát giác bầu không khí không ổn. Không biết xảy xa chuyện gì mà hai mắt Vương Chiêu nghi đỏ ngầu, trong mắt còn có nước. Kỹ Vô Cữu đứng ở trong đình, sắc mặt trầm tĩnh.
Trên bàn đá bày ra mấy tờ giấy Tuyên Thành, mặt trên có tranh chưa vẽ xong. Diệp Trăn Trăn bước đến gần nhìn, nét bút mạnh mẽ ý cảnh khoáng đạt, là bức vẽ trường không thu thuỷ* của Kỹ Vô Cữu; trên một tờ giấy khác vẽ một đôi uyên ương đan cổ ngủ trên cỏ khô, chắc hẳn là bút tích của Vương Chiêu nghi.
*trời cao và nước thu, để Hán Việt thấy hay hơn hihi
“Đúng là một đôi dã uyên ương!” Tự đáy lòng Diệp Trăn Trăn tán thưởng.
Vương Chiêu nghi lập tức vừa thẹn vừa ngượng, mặt mày đỏ rực. Nàng ta cẩn thận liếc mắt nhìn Kỹ Vô Cữu một cái; cúi thấp đầu, trong ánh mắt mềm mại loé lên một tia ác liệt và phẫn hận.
Trên mặt Kỹ Vô Cữu cũng có chút không nén được giận. Theo lý mà nói hắn cùng Vương Chiêu nghi không phải là nam nữ si tình trong dân gian lén lút hẹn hò, hai người ở đây nói chuyện vẽ tranh để thư giãn thể xác và tinh thần một chút, có gì mà không được? Tuy rằng địa điểm có chút yên tĩnh nhưng cũng không đến mức bị nói móc thành “dã uyên ương” chứ?
Nhưng chút cảm giác chột dạ trong lòng là sao đây…..
“Hoàng thượng cho triệu kiến ta có chuyện gì?” Diệp Trăn Trăn buông bức tranh xuống, nhìn Kỹ Vô Cữu.
Sắc mặt Kỹ Vô Cữu trầm tĩnh, “Hoàng hậu tự mình xem đi.”
Phùng Hữu Đức dẫn Diệp Trăn Trăn đi xuống thềm đá. Diệp Trăn Trăn bước đến gần bờ, vừa nhìn liền nghĩ thầm, ba ngày chết hai người, hơn nữa người sau chết còn khó coi hơn người trước, thời buổi này cũng quá vô pháp vô thiên rồi.