Trong đêm trung thu Lệ Phi ăn phải bánh trung thu chứa kịch độc, xém chút mất mạng. Hoàng thượng sau khi biết được giận tím mặt, ở Lộ Hoa Cung giáo huấn Hoàng hậu một phen, thẳng thắng chỉ trích hậu cung không yên đều bởi Hoàng hậu thất trách, cũng lệnh cho nàng trong vòng 3 ngày phải phá án và bắt giam kẻ ác.
Đây là tin tức nóng nhất trong ngoài hoàng cung hôm nay.
Diệp Tu Danh đương nhiên cũng biết việc này trước tiên, sáng sớm thì ông đã phải đón nhận đủ loại ánh mắt tò mò nghiên cứu, trở về nhà lại bị phu nhân của mình trách cứ một trận. Rất nhiều người đều biết Diệp Các lão sợ vợ, cả đời này ông không hề cưới thiếp, mặc dù dưới gối chỉ có một đứa con trai là Diệp Khang Nhạc – cũng chính là phụ thân của Diệp Trăn Trăn.
“Đều là do ông lúc trước không nghe ta khuyên! Trăn Trăn của chúng ta là người thẳng tính, vào hoàng cung không phải là sẽ bị đám phụ nhân độc ác kia tính kế đến chết sao!” Diệp lão phu nhân đầy bực bội nói.
Diệp Tu Danh thấp giọng giải thích, “Trăn Trăn là Hoàng hậu, ai dám tính kế nó.”
“Hoàng hậu thì sao, muốn trở về nhìn bà nội một cái cũng không được. Cháu gái đáng thương của ta…” Nói xong lau lệ đã tới đáy mắt.
“Ta cũng vì muốn tốt cho Diệp gia, nếu để nữ nhi của Phương Tú Thanh làm Hoàng hậu, Diệp gia sẽ gặp nguy hiểm… Được rồi phu nhân bà đừng khóc, Trăn Trăn nhất định sẽ không có việc gì, cháu gái của Diệp Tu Danh ta sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà tức giận.”
Diệp lão phu nhân vẫn khóc, mắng Diệp Tu Danh, Diệp Tu Danh cũng không dám cãi lại, đành phải thành thành thật thật đáp lời.
Diệp Khang Nhạc ở ngoài cửa nghe được cha mẹ nói chuyện trong phòng, lắc đầu thở dài một cái, rốt cục không tiến vào. Lúc trước hắn vì chung thân đại sự của nữ nhi mà suy nghĩ, cũng không hề đồng ý với hôn sự kia, hơn nữa hắn đã chọn được người hợp ý làm con rể, chỉ là phụ thân quá mức ngoan cố, hắn không cách nào làm trái.
Việc đã đến nước này, cũng không thể vãn hồi. Chỉ hi vọng ở trong cung Trăn Trăn có thể làm việc cẩn thận, đừng tuỳ tâm sở dục* giống như ở nhà, có thể bình an một đời là tốt rồi.
*không nghe ai hết, chỉ làm theo ý mình
***
Trong Khôn Ninh Cung, Diệp Trăn Trăn đang ngẩn người nhìn một bàn bánh trung thu.
Da bánh trung thu trong suốt, như là thuỷ tinh; nhân bánh bên trong là tôm bóc vỏ. Bởi vì Lệ Phi thích ăn hải sản, cho nên Kỹ Vô Cữu lệnh cho Ngự Thiện Phòng đặc biệt nghiên cứu làm bánh trung thu thuỷ tinh tôm bóc vỏ này cho nàng ta, nhưng mùi vị của món này quá mức độc đáo, các phi tần khác đều không thích, Kỹ Vô Cữu cũng không thích, vì thế mỗi năm Ngự Thiện Phòng chỉ làm nó cho mỗi Lệ Phi ăn.
Vấn đề đặt ra là độc này chỉ có trong phần nhân tôm bóc vỏ của bánh. Tối qua lúc Lệ Phi cầm bánh lên thì nhất thời nổi hứng, bẻ bánh lấy tôm bóc vỏ cho con mèo mun trong ngực ăn, ai ngờ con mèo mun kia ăn xong liền nghểnh cổ, chết.
Qua sự kiểm tra cẩn thận của ngự y, nhân bánh trung thu có thêm một thứ kêu hương phi tử gì đó. Hương phi tử này được chiết xuất từ một loại quả dại ở phương Nam, ngửi kỹ thì thấy có một mùi chua nhàn nhạt, không thể nào hấp dẫn sự chú ý của người ta, nhưng ăn vào thì có một mùi thơm đặc biệt, vì vậy mới có cái tên này. Hương phi tử có thể làm gia vị nấu nướng, cũng có thể làm thuốc nhưng không thể trộn chung với tôm cua, nếu không sẽ xuất hiện triệu chứng trúng độc, nghiêm trọng hơn thì có khả năng nguy hiểm đến tính mạng.
Diệp Trăn Trăn đã lệnh giam giữ toàn bộ người làm bánh trung thu hôm đó để thẩm vấn, cũng cẩn thận lục soát qua Ngự Thiện Phòng, nhưng không tìm được hương phi tử. Bởi vì thứ này là đặc sản phương Nam, sản lượng cực ít, hơn nữa người phương Bắc không quen ăn, nên chưa chọn mua vào cung. Ngược lại bên Thái Y Viện có một chút, nhưng căn cứ theo ghi chép dược liệu ra kho mấy ngày gần đây, cũng không có cung nào dùng đến hương phi tử.
Vậy thì, một cách cuối cùng chính là màng từ ngoài cung vào, nhưng việc này có chút khó thực hiện.
Diệp Trăn Trăn đe doạ dụ dỗ, doạ người ở Ngự Thư Phòng sợ tới mức gần tè ra quần, vẫn chẳng hỏi ra được gì, tất cả đều nói là dựa theo năm ngoái mà làm, không phát hiện có gì không ổn. Diệp Trăn Trăn không nhẫn tâm đến nỗi bức cung, hơn nữa, cho dù nàng bức cung, Kỹ Vô Cữu cũng không phải dễ bị gạt như vậy. Lần này rõ ràng là hắn cố ý làm khó dễ nàng, chỉ sợ về sau không thiếu loại trói buộc này rồi.
Cũng có nghĩa là phàm hậu cung xảy ra chút chuyện, nàng sẽ bị kéo ra mắng cho một trận, mắng xong còn phải thu dọn tàn cuộc cho tốt, bằng không Kỹ Vô Cữu vì tội danh “Hậu cung không yên, không thể nắm hậu vị” tước đi phong hào của nàng, nàng khóc cũng không xong.
Chiêu này thật là vừa ác vừa hiểm.
Được rồi, tuy rằng hiện tại hắn không thể làm như vậy, nhưng về sau thì không biết được…
Đó là nguyên do Diệp Trăn Trăn vẫn hi vọng mình tốt nhất không nên để Kỹ Vô Cữu nắm quá nhiều nhược điểm, nhất là những nhược điểm rõ ràng thế này.
Vì vậy hiện tại Diệp Trăn Trăn lại bắt đầu nhìn chằm chằm dĩa bánh trung thu vận mệnh kia, hy vọng có thể nhìn ra huyền cơ gì.
Một điểm nữa khiến vụ án này khó giải quyết là phạm vi người bị tình nghi quá lớn… Lệ Phi ở trong cung nhiều năm, trải qua ngày qua ngày, năm qua năm cần cù chăm chỉ không ngừng cố gắng gây nhiều thù hằn, nàng ta có thể đi đến ngày hôm nay tuyệt đối là một kỳ tích. Cho nên trong cung cho dù là một tên tiểu thái giám không đáng để mắt cũng có động cơ gây án, càng không cần nói đến những phi tần phân vị cao như Hiền Phi, Hi Tần bị nàng ta chế giễu ngay trước mặt. Thậm chí Hoàng thượng cũng không hoàn toàn thoát khỏi hiềm nghi, thứ này ăn vào chỉ là trúng độc, chưa chắc sẽ chết thật, cũng có khả năng hắn muốn thừa cơ đánh Lệ Phi một cái thuận tiện ngáng chân Hoàng hậu. Còn có bản thân Lệ Phi, nàng ta không phải không chết sao, hoàn toàn có khả năng chính nàng ta diễn một màn kịch gây chú ý để giành được sự đồng tình, nhân tiện giá hoạ cho người nàng ta chán ghét.
Diệp Trăn Trăn suy nghĩ đến mức muốn tẩu hoả nhập ma, đây rốt cuộc là tên Vương bát đản * vô lại nào tạo cho bổn cung một rắc rối lớn như vậy, nếu để bổn cung bắt được, thiên đao vạn quả** ngươi!
*tên trứng rùa (có thể tham khảo thêm tại đây)
**chém nghìn vạn nhát đao, chết không toàn thây
***
Bữa trưa hôm sau Kỹ Vô Cữu biết được Diệp Trăn Trăn vì vụ án không có tiến triển mà cơm cũng không ăn thì khẩu vị của hắn tốt hẳn lên, ăn nhiều hơn một chén
cơm.
Dùng xong bữa trưa, hắn đi bộ đến Khôn Ninh Cung, tốt bụng nhắc nhở Diệp Trăn Trăn một chút, nàng còn thời gian một ngày.
Mặt Diệp Trăn Trăn không chút thay đổi nhìn hắn, “Nếu như ta không điều tra ra được, ngươi định xử trí ta thế nào?”
Kỹ Vô Cữu cười nói, “Ngươi là Hoàng hậu của trẫm, trẫm làm sao có thể xử tội nàng.”
Có quỷ mới tin!
“Bất quá trẫm chỉ bắt ngươi kí một số nợ. Đúng rồi, Hoàng hậu, ngươi đã hai lần phạm tội khi quân rồi đó.”
“Lần thứ hai là lần nào?”
“Bánh trung thu có độc.”
“Không phải còn chưa đến hạn chót sao, ngươi làm sao biết ta nhất định không điều tra được.”
“Ý trẫm là chỉ bánh trung thu có độc mà ngươi làm.”
“…”
***
Ngày thứ ba sắp đến rồi. Về bánh trung thu thuỷ tinh tôm bóc vỏ có độc, Diệp Trăn Trăn vẫn không có đầu mối gì. Đùa hay sao, đây là hậu cung hỗn tạp chứ không phải Đại Lý Tự, làm thế nào mà thẩm án, huống hồ đây còn là vụ án với phạm vi người bị tình nghi vô cùng lớn mà lại không có một chút manh mối nào!
Ăn cơm trưa xong, Diệp Trăn Trăn đã bày ra tư thế lợn chết không sợ nước nóng, không phải là ký sổ nợ sao, đằng nào tạm thời hắn còn chưa tích cóp đủ. Nàng bưng một mâm điểm tâm, ăn liên tục như muốn trút giận, không hề có hình tượng chủ nhân lục cung.
Đột nhiên Tố Phong vội vội vàng vàng chạy vào, “Nương nương, Đinh Đại Hướng của Khôn Ninh Cung chúng ta tự sát!”
Diệp Trăn Trăn sửng sốt, không kịp nuốt đồ ăn trong miệng, phồng má mơ mơ hồ hồ hỏi, “Đinh Đại Hướng là ai?”
“Chính là tiểu thái giám vẩy nước quét nhà ngoài cửa cung… Nương nương, người đừng nghĩ nhiều nữa, mau ra xem một chút đi, Tố Nguyệt tỷ cảm thấy có điểm kì quái, đang trông giữ ở nơi đó, thi thể và đồ vật trong phòng đều không cho ai động vào.”
Tố Nguyệt quả nhiên là hảo hán! Diệp Trăn Trăn lập tức sinh lòng kính nể, một cô nương, khi đối mặt với người chết vẫn có thể nghĩ đến có điểm kì quái mà chủ đông trông chừng, thật sự cần vài phần can đảm nha.
Diệp Trăn Trăn cùng Tố Phong rất nhanh đến thiên sảnh, thái giám của Khôn Ninh Cung đều ở chỗ này. Đinh Đại Hướng và một thái giám khác cùng ở một gian phòng, hôm nay thái giám này vốn đang trực, không biết xảy ra chuyện gì mà đột nhiên trở về, sau đó phát hiện Đinh Đại Hướng treo cổ tự vẫn. Tố Nguyệt hỏi hắn vì sao trở về, hắn úp úp mở mở không nói rõ.
Diệp Trăn Trăn hỏi: “Ngươi tám phần là muốn trốn việc, về ngủ trưa phải không?”
Thái giám đó vội vã dập đầu lạy, “Nương nương tha mạng, nương nương tha mạng, nô tài không dám nữa!”
… Thì ra chỉ là như vậy! Tố Nguyệt lau mồ hôi, nghĩ thầm quả nhiên người lười hiểu người lười nhất.
Diệp Trăn Trăn không quản hắn nữa, đi đến chỗ thi thể. Thi thể kia đã được thả xuống, đặt nằm trên đất, tròng mắt lồi lên, lưỡi dài lè ra, rất đáng sợ.
“Nương nương, nô tì lục được cái này từ trên người hắn.” Tố Nguyệt lặng lẽ đưa một bao giấy nhỏ tới trước mặt Diệp Trăn Trăn.
Diệp Trăn Trăn nhận lấy, chưa mở ra, đặt ở dưới mũi ngửi một chút, có một cỗ mùi chua ê ẩm. Nàng nheo mắt lại, “Đây không phải là hương phi tử chứ?”
Trong đầu đột nhiên lướt qua rất nhiều hình ảnh, dường như những đoạn kịch được nối lại với nhau, tạo nên một câu chuyện hoàn chỉnh. Mắt phượng của Diệp Trăn Trăn trợn lên, hét lớn: “Không tốt!”
“Nương nương, làm sao vậy?”
“Tố Nguyệt, ở lại nơi này xem còn có thể tra được gì; Tố Phong, mang theo tất cả thái giám của Khôn Ninh Cung đến Dưỡng Tâm Điện, ngoại trừ người bên cạnh Hoàng thượng, phàm có người đến gần Dưỡng Tâm Điện, đều đánh ngất mang về đây. Nhanh!”
Tố Phong nhận lệnh, vội vàng chạy ra ngoài. Diệp Trăn Trăn đá thái giám đang quỳ trên đất một cái, “Ngươi cũng đi, mau lên, đi hết đi!”
Tiểu thái giám kia cũng liền chạy ra ngoài.
Diệp Trăn Trăn suy nghĩ một chút, vẫn không yên lòng, dứt khoát nhấc váy đích thân chạy ra ngoài. Tố Nguyệt gấp đến độ dậm chân, lại không đi được, đành phải hét lớn với bóng lưng của bọn họ: “Tố Phong! Để mắt tới nương nương một chút! Đừng để người vấp té!”
Tố Phong vừa nghe được lời này, trước mặt có một bóng màu hồng lướt qua, áo khoác lụa theo gió bay lên đảo qua gò má của nàng, lưu lại một làn gió thơm. Chờ nàng lấy lại tinh thần thì Diệp Trăn Trăn đã cách nàng rất xa, còn là chạy như điên.
“Nương nương!” Tố Phong lấy tốc độ nhanh nhất tụ họp tất cả thái giám của Khôn Ninh Cung, liều mạng đuổi theo.
Một ngày này, trong cung rất nhiều người nhìn thấy Hoàng hậu nương nương một thân quần áo lửa đỏ điên cuồng chạy như bị người đuổi giết. Những cung nữ, thái giám này dù ở hoàng cung đã lâu cũng chưa từng thấy qua việc như thế, cả một đám bị doạ sợ tới mức mặt vàng như đất, không biết xảy ra chuyện gì, sợ là sẽ liên luỵ đến mình, đành phải quỳ trên đất không dám nhúc nhích. Thật vất vả nhìn Hoàng hậu nương nương đi rồi, Tố Phong lại dẫn một đám thái giám kêu đánh kêu giết đuổi theo, tư thế kia, quả thực như là tên côn đồ đầu đường xó chợ đi đánh nhau.
Mọi người đều chẳng hiểu ra làm sao. Là người thi đều hiếu kỳ, cung nữ thái giám cũng vậy. Do đó một ít cung nữ thái giám không có việc gấp, cộng thêm lá gan lớn một chút cũng lẫn vào đội ngũ của Tố Phong, chạy theo. Tố Phong làm đầu lĩnh chạy trước, không phát giác ra tình trạng kì lạ sau lưng, mà đám tiểu thái giám của Khôn Ninh Cung nhất thời chưa hiểu việc gì xảy ra, chỉ biết theo bắt người, cũng đành mặc kệ việc có người chạy theo bọn họ.
Bởi vậy, đội ngũ này từ Khôn Ninh Cung đến Dưỡng Tâm Điện đã tăng lên gấp 4, 5 lần, có thể thấy người trong hậu cung rất rãnh rỗi.