Khi Diệp Trăn Trăn tỉnh lại, phát hiện mình cả người mang theo khúc gỗ đang nằm trên bờ một con sông. Sông Thủy An tĩnh chảy qua, dưới ánh mặt trời buổi chiều phản hiếu vô số kim quang trên mặt sóng, lay động một mảnh lạnh nhạt cùng điềm tĩnh, phảng phất như trận hồng thủy phá hủy hết thảy làng mạc thôn xóm kia chỉ là một hồi ảo mộng.
Nhưng cỏ cây xung quanh chất đống bừa bộn cùng với mùi tanh tưởi của bùn đất trong nước đã bán đứng phần điềm tĩnh này.
Diệp Trăn Trăn cố hết sức ngẩng đầu lên nhìn về phía tây. Cách một con sông, mặt trời trầm trầm sắp sửa bị cả vùng đất trước mặt thôn tính, tựa hồ không cam lòng, còn cố nhuộm đỏ rực một mảnh cuối chân trời, khiến người nhìn thấy không khỏi rùng mình.
Màu sắc đậm màu đỏ rực kia quá mức chói mắt, đâm vào mắt nàng khiến nàng mỏi nhừ, tim lại vô cùngđau đớn.
Hồng quang đột nhiên bị một bóng đen che kín. Là một người mặc một thân bạch y, vóc người thon dài, do ngược sáng nên nàng cơ hồ thấy không rõ được tướng mạo, chỉ thấy một đôi mắt sáng long lanh, tựa hồ đang cười nhìn nàng. Vừa rồi bởi vì Diệp Trăn Trăn nhìn thẳng vào ánh mặt trời mà hai mắt mỏi nhừ, hiện ngay trước mắt từ từ liền biến thành màu đen, nàng híp mắt nhìn hắn, hoảng hốt cảm thấy hắn chính là hắn.
"Kỷ Vô Cữu..." Nàng kìm lòng không được kêu lên, thân thể lại suy yếu, thanh âm không lớn, giống như nói thầm một mình hơn.
Người nọ ngồi chồm hổm, đưa tay giúp Diệp Trăn Trăn vuốt vuốt lại tóc tai tán loạn, lại cọ cọ lau đi bùn đất dính trên mặt nàng. Hắn thấp giọng gọi nàng, "Chân huynh đệ, còn nhớ ta không?"
Diệp Trăn Trăn căng thẳng nhắm mắt, cố nén nước mắt, "Làm sao có thể không biết, Lê Vưu." Người Kỷ Vô Cữu tâm tâm niệm niệm muốn bắt chính là ngươi.
Kỷ Ly Ưu cởi bó trói buộc trên người nàng, bế ngang nàng lên, nói "Đi thôi, trước dẫn ngươi tìm một nơi đặt chân đã."
Diệp Trăn Trăn gật đầu nhẹ. Nàng không cự tuyệt hắn. Kỷ Ly Ưu biết rõ nàng là ai, chắc hẳn đã có chuẩn bị mà đến, bằng không cũng sẽ không trùng hợp xuất hiện tại nơi này, cho dù nàng cự tuyệt cũng vô dụng, đành phải làm bộ thuận theo trước, sau đó khiếm cơ hội đào thoát.
Bất quá, mặc dù nàng biết rõ hắn là ai, nhưng hắn lại không biết nàng đã biết rõ hắn là ai, cho nên, nàng nguyện ý tiếp tục giả ngu.
Vì không muốn lộ ra chân tướng, Diệp Trăn Trăn cố ý hỏi, "Tại sao ngươi lại ở chỗ này?"
"Ta đi ngang qua thôi, trùng hợp nhìn thấy ngươi nằm trên trên bờ sông, lúc đầu ta còn không dám tin. Chân huynh đệ... Ta có thể gọi ngươi là Chân muội muội không?"
"Tùy tiện đi."
Kỷ Ly Ưu mấp máy miệng, "Ừ, Chân muội muội... Vì sao muội lại chật vật như vậy, đã phát sinh chuyện gì?"
Diệp Trăn Trăn nghĩ đến Kỷ Vô Cữu trong chớp mắt bị hồng thủy nuốt trọn cả người, rốt cục vẫn không nhịn được nữa, bắt đầu rơi lệ, rất nhanh liền khóc không thành tiếng.
"Được, được, được, ta không hỏi nữa, muội đừng khóc." Hắn an ủi nàng nói. Thấy Diệp Trăn Trăn khóc thê thảm như vậy, hắn chợt cau mày nhưng lại chợt giãn ra.
Diệp Trăn Trăn lung tung lau nước mắt, thút tha thút thít nói, "Lê, Lê Vưu, cám, cám ơn ngươi."
"Muội không cần khách khí với ta."
Diệp Trăn Trăn đảo mắt nhìn chung quanh một hồi, hỏi hắn, "Chung quanh đây hồng thủy rất hay xảy ra sao?"
Lê Vưu giải thích, "Không phải, vốn nơi này có một cái sông, hồng thủy đến nơi này liền trực tiếp từ sông đổ ra biển, giống như nỏ mạnh hết đà."
"Vậy ở đây rốt cuộc là đâu?"
"Nơi này thuộc Tân Hải huyện cảnh."
Diệp Trăn Trăn không biết Tân Hải là nơi nào, nhưng nghe tên cũng biết hẳn cách biển không xa. Nàng không hề biết lần này mình đã bị trôi đi rất xa. Lúc ấy theo nước chảy liên tục trôi, gặp được một cái sườn dốc lớn, nước chảy liền chảy mạnh như thác nước, lúc nàng lật xuống liền ngất đi, lần nữa tỉnh lại, đã trôi đến tận nơi này.
Nàng có khối gỗ để bám vào mà còn như thế, như vậy Kỷ Vô Cữu... Nghĩ tới đây, trong lòng nàng lại quặn đau một hồi.
Kỷ Ly Ưu dẫn Diệp Trăn Trăn tới một tòa nhà. Tòa nhà này tọa lạc trong một tiểu thôn cạnh sông, mái nhà được bao phủ một tầng ngói màu xanh, rộng rãi đình viện, trong viện trồng vài gốc dâu lớn. Nhìn giống phòng ốc nhà nông bình thường.
Diệp Trăn Trăn đi tắm nước nóng, Kỷ Ly Ưu tìm cho nàng vài bộ quần áo sạch sẽ để thay. Sau đó nàng kiểm tra lại một chút vật tùy thân, những vật không bị cuốn theo trận hồng thủy kia chỉ còn lại một cái hà bao, một cái chiết phiến, còn có một lọ thuốc. Hà bao này cùng một đôi với hà bao của Kỷ Vô Cữu, quạt xếp là Kỷ Vô Cữu đưa cho nàng, thuốc là nàng dùng để hù dọa Kỷ Vô Cữu...
Diệp Trăn Trăn mở chiếc quạt xếp ra, mặt quạt là lụa, ngâm trong nước không bị hư tổn gì, nhưng bức họa cùng lời đề từ trên quạt đã bị nước vào làm phồng lên một mảnh mơ hồ. Nàng vuốt mặt quạt, nhớ tơi lúc mình từng dùng cây quạt này đánh hắn, hắn cười hì hì vừa trốn vừa xin tha, trong lòng giống như bị một thanh chùy thủ mạnh mẽ đâm chém.
Không được, hắn không thể chết được, hắn nhất định sẽ không chết. Hắn là chân long thiên tử mà trời định, hắn không thể chết dễ dàng như vậy. Hắn là Kỷ Vô Cữu không gì làm không được, làm sao hắn có thể chết.
Diệp Trăn Trăn cất cẩn thận cây quạt trong ngực, mơ hồ nghĩ ngợi, nàng nhất định phải tìm được hắn.
Nhưng bây giờ, đầu tiên nàng phải làm chính là nghĩ biện pháp chạy trốn.
Diệp Trăn Trăn cố ý nghênh ngang đi ra ngoài, quả nhiên mới vừa bước ra cửa được ba bước, lập tức có người đi vào viện, cung kính hỏi nàng cần gì. Nàng thuận miệng viện lý do, lại bị hắn nhìn chằm chằm mời nàng trở về bên trong phòng.
Nàng bị giam lỏng, chung quanh không biết có bao nhiêu người đang giám thị nàng. Diệp Trăn Trăn ngồi trước bàn, dùng ngón tay trỏ vỗ nhè nhẹ thái dương, cưỡng bách chính mình tỉnh táo lại suy nghĩ biện pháp.
Hồng thủy lớn như vậy, nàng biết Kỷ Ly Ưu cũng khó có khả năng xác nhận tình huống của Kỷ Vô Cữu nhanh như vậy. Cho nên Kỷ Ly Ưu mới trốn ở chỗ này án binh bất động.
Nơi nhanh nhất có thể xác định sinh tử của Kỷ Vô Cữu, hẳn là triều đình.
Kỷ Vô Cữu là hoàng đế, hoàng đế nếu như băng hà, nhất định thiên hạ sẽ biết. Tâm Diệp Trăn Trăn lại treo lên, nếu như Kỷ Vô Cữu thật sự..., như vậy nhanh thì vài ngày, chậm thì mười ngày, nàng liền sẽ biết.
Nhưng hiện tại nàng bị giam lỏng, phía ngoài tin tức truyền không đến được, nàng làm sao có thể biết được?
Hoặc là, Kỷ Ly Ưu cố ý sai người truyền tin tức giả cho nàng?
Diệp Trăn Trăn lại nghĩ tới Kỷ Ly Ưu này, hắn là đường huynh của Kỷ Vô Cữu, nếu Kỷ Vô Cữu xảy ra chuyện, so với Đàm Ký, hắn có tư cách thừa kế sự nghiệp thống nhất đất nước hơn. Hiện tại Kỷ Ly Ưu đang giam lỏng nàng, là vì không thể xác định sinh tử của Kỷ Vô Cữu, cũng cũng không biết nên xử trí nàng như thế nào. Kỳ thật từ phản ứng của Kỷ Ly Ưu khi đến thăm nàng, có thể đoán ra ít nhiều tình huống của Kỷ Vô Cữu. Nếu như Kỷ Ly Ưu liên tục giam lỏng
nàng, hoặc mang nàng đi về phía bắc, như vậy hẳn là Kỷ Vô Cữu còn sống, nàng còn có giá trị lợi dụng. Nếu như Kỷ Ly Ưu muốn giết nàng, như vậy nhất định là bởi vì Kỷ Vô Cữu đã chết rồi... Đến lúc đó nàng cũng dẽ ung dung chết đi.
Diệp Trăn Trăn tổng kết mình một chút tình huống trước mắt mình, đưa ra được hai phương án hành động. Thứ nhất, khắp nơi chung quanh đều là người của Kỷ Ly Ưu, một chữ đều không đáng tin. Thứ hai, cẩn thận quan sát thái độ Kỷ Ly Ưu, đồng thời không buông tha cơ hội chạy trốn.
Lúc này, Kỷ Ly Ưu gõ cửa đến đưa cơm.
Diệp Trăn Trăn mở cửa mời hắn vào. Kỷ Ly Ưu thấy hai mắt nàng đỏ bừng, thần sắc tiều tụy, biết nàng vừa khóc xong, liền an ủi một phen. Diệp Trăn Trăn ngoài miệng cảm ơn, nhưng trong lòng trợn mắt nhìn thẳng.
Kỷ Ly Ưu thấy nàng vì người kia phí sức đến vậy, trong lòng chậm chạp cảm nhận một chút tư vị.
Hai người nghỉ tạm ở thôn nhỏ này đã vài ngày, trong lúc đó Diệp Trăn Trăn đã thử một vài phương thức chạy trốn, cũng không thành công. Mỗi ngày Kỷ Ly Ưu đều đến thăm nàng, cùng nàng tâm sự, sắm vai một nhân vật hảo hữu ôn nhu quan tâm chăm sóc bạn tốt. Kỹ năng biểu diễn của Diệp Trăn Trăn không tốt bằng Kỷ Ly Ưu, lúc đầu là trợn mắt trong lòng, về sau không cẩn thận, vẻ khinh khỉnh liền biểu hiện ở trên mặt.
Kỷ Ly Ưu liền biến sắc.
Diệp Trăn Trăn có điểm chột dạ, lại có chút bực mình, "Ta cảm thấy có chút mệt, muốn nghỉ ngơi sớm một chút. Lê Đại ca, cám ơn ngươi, ta cảm thấy đã khá hơn nhiều."
"Nên khá hơn như vậy, " hắn đứng người lên, cúi đầu nhìn nàng, "Chờ ta trở thành hoàng đế, nàng vẫn là hoàng hậu, chuyện này không có gì không tốt, nàng đừng lo."
Diệp Trăn Trăn giật mình ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn hắn.
Hắn nở nụ cười, tiếng cười trầm thấp, vang lên trong căn phòng yên lặng bốn bề, Diệp Trăn Trăn nghe được cảm thấy tiếng cười kia cực kỳ giống tiếng quỷ sai lấy mạng người trong đêm tối. Nàng cúi đầu mắt loạn chuyển, nhất thời không biết nên đáp lại như thế nào.
Kỷ Ly Ưu vừa cười vừa nói, "Nàng không phải sớm đã biết sao, làm khó nàng phải giả bộ nhiều ngày như vậy, Trăn Trăn muội muội của ta."
Vừa vặn, không cần giả bộ nữa. Diệp Trăn Trăn thở phào một hơi, dứt khoát trực tiếp nói thẳng, "Hắn sẽ không chết."
"Phải không, nhưng ta lại nghe nói thi thể của hắn đã bị tìm được rồi, hiện tại cả nước trên dưới đều sắp tiến hành quốc tang, " hắn cười càng đắc ý hơn, "Ta bán cho nàng một nhân tình, cho phép nàng vì chồng trước để tang vài ngày, như thế nào?"
Tỉnh táo, tỉnh táo, Diệp Trăn Trăn nắm chặt tay, nghĩ thầm, nhất định không thể tin tưởng mấy chuyện ma quỷ này của hắn. Nàng nhắm lại mắt, nói, "Có một việc ta vẫn không hiểu, chuyện xảy ra ngày hôm đó không có trời mưa, làm sao đột nhiên lại có hồng thủy? Hơn nữa, mặc dù ta chưa từng thấy hồng thủy, nhưng là việc hồng thủy vỡ đê làm sao có thể giống với lúc động đất? Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có một cách giải thích - - có người dùng thuốc nổ nổ tung đê. Ngươi nói có đúng hay không?"
Hắn ha ha cười một tiếng, dùng quạt xếp nhẹ nhàng gõ gõ đầu nàng, "Thông minh."
Diệp Trăn Trăn đột nhiên cảm giác toàn thân rét run. Người này, vì giết một người, mà tạo ra một trận hồng thủy. Một mảnh địa phương sông điền phì nhiêu, một tháng nữa đã đến mùa thu hoạch, nhưng một ngòi nổ này của hắn, trăm vạn khoảnh ruộng tốt trong khoảnh khắc liền hóa thành ảo hồ một mảnh, hơn nửa năm làm việc tay chân vất vả bỗng nhiên hóa thành hư ảo. Dáng sợ nhất là, trận hồng thủy này, đã gây ra biết bao nhiêu oan hồn chết oan!
Diệp Trăn Trăn ngay cả hàm răng đều rét run. Nàng đứng lên, đi đến trước mặt Kỷ Ly Ưu, giương mắt nhìn hắn, sắc mặt bình tĩnh.
Kỷ Ly Ưu nhìn nàng. Hắn bị đôi mắt tinh khiết không có chút dơ bẩn nào của nàng hấp dẫn. Đôi mắt này, trang phục lộng lẫy hết thẩy hắn đều khát vọng. Sạch sẽ, thuần túy, đơn giản, vui vẻ. Hắn là rêu xanh trong bóng tối, ẩm ướt, âm lãnh, mỗi ngày đều không thấy ánh mặt trời. Nàng như đóa hướng dương mở cánh cửa âm u kia ra, tươi đẹp, nhiệt liệt, chí cao vô thượng tinh khiết. Nàng đối với hắn, tựa như nam châm hút đao kiếm, có vẻ đẹp trời sinh, khiến không có người nào có thể thoát khỏi lực hấp dẫn này. Mặc ngươi sắc bén, nhưng cũng sẽ không có pháp khống chế liền đi về hướng nàng, đến gần nàng, chiếm đoạt nàng.
Chát!
Kỷ Ly Ưu bị đánh, đầu óc có một chút mơ hồ, hắn phục hồi tinh thần lại. Hắn duy trì tư thế mặt bị lệch nghiêng sang bên cạnh, nâng mắt nhìn Diệp Trăn Trăn, ánh mắt rốt cục trở nên âm lãnh.
"Súc sinh!" Diệp Trăn Trăn mắng, "Ngươi có biết mình đã hại chết bao nhiêu người hay không?!"
"Ta không biết, " hắn lạnh lùng nói, "Ta chỉ biết là, thứ ta muốn có được, liền nhất định phải lấy được."
Diệp Trăn Trăn tức giận tới mức run rẩy. Tại sao có thể có người như vậy! Máu lạnh như vậy, vô sỉ! Không bằng cầm thú!
"Nàng chỉ biết ta hại chết bao nhiêu người, nhưng nàng có biết hay không thúc thúc của ta, cũng chính là công công ma quỷ kia của nàng, đã hại chết bao nhiêu người không? Năm đó người trong thiên hạ không một ai giúp ta, hôm nay ta sao phải bận tâm đến bọn họ? Nếu nói đến giang sơn này, cũng bất quá cũng là núi thây đắp lên mà tành." Hắn vuốt ve mặt của nàng, đột nhiên tươi tỉnh cười một tiếng.