Diệp Trăn Trăn mở mắt ra.
Trước mắt tựa hồ lại xuất hiện một mảnh màu trắng tàn nhẫn kia.
Kỷ Vô Cữu chết, Kỷ Vô Cữu chết, Kỷ Vô Cữu chết...
Diệp Trăn Trăn cuộn thân thể lại, chôn mặt trong tay khóc nức nở. Thế giới của nàng phảng phất đột nhiên sụp đổ. Liền mấy ngày này thứ giúp nàng có dũng khí tinh thần đối mặt với tất cả, chính là sinh tử của hắn. Nay đột nhiên, bụi bặm lạc định, hắn đã không còn trên nhân thế, nàng cảm thấy mình sẽ lập tức thành cô hồn dã quỷ, không còn ý niệm một mình lưu luyến trên đời này nữa.
Không, không được. Muốn sống sót, báo thù cho hắn. Nàng muốn tự tay giết chết Kỷ Ly Ưu.
Diệp Trăn Trăn lau khô nước mắt, ngồi dậy, muốn xác định rõ ràng xem hiện tại bản thân đang ở nơi nào. Phòng có chút nhỏ; giường cũng nhỏ; sàn nhà bằng gỗ, bên ngoài giống như có tiếng nước chảy.
Còn có, cả thế gian đều có chút lay động?
Diệp Trăn Trăn cho rằng đầu mình bị choáng, nhưng lay động này giường như rất có quy luật. Nàng bóp trán, vừa đứng lên, dưới chân liền lay động mạnh mẽ, nàng thiếu chút nữa đã té ngã, may mắn đúng lúc có thể dựa vào chiếc bàn kế bên.
Diệp Trăn Trăn đi ra ngoài, đập vào mắt là nước mênh mông vô bờ.
Nguyên lai nàng ở trên thuyền. Nhưng là..."Đây là sông sao, tại sao không có bờ?" Nàng thì thào tự nói.
"Đây là biển, " Kỷ Ly Ưu đi tới, đáp, hắn đứng bên cạnh nàng, phóng mắt nhìn ra biển, "Nàng chưa từng thấy qua biển sao?"
Diệp Trăn Trăn xiết chặt nắm tay, trong mắt hận ý không cách nào che lấp.
Làm sao để giết hắn?
Kỷ Ly Ưu thu hồi ánh mắt, vừa lúc nhìn thấy vẻ mặt đầy sát ý của Diệp Trăn Trăn. Hắn bất mãn nhíu mày, "Đừng ngốc nữa, nàng không giết được ta đâu."
Diệp Trăn Trăn không muốn nói chuyện cùng hắn, càng không muốn nhìn thấy hắn. Nàng đi về phòng, nằm ở trên giường ngẩn người. Trong lòng suy nghĩ ra vô số phương pháp giết chết Kỷ Ly Ưu, sau đó lại bắt đầu loại bỏ từng phương pháp một.
Kỳ quái, vì sao Kỷ Ly Ưu không giết nàng? Thật chẳng lẽ tính toán giữ nàng lại để vũ nhục? Nghĩ đến đây, Diệp Trăn Trăn cảm thấy vô cùng ghê tởm.
Biển, biển lớn. Trước kia nàng cũng từng khát khao muốn thấy biển, Kỷ Vô Cữu còn nói muốn dẫn nàng đến bờ biển du ngoạn, thị sát hải quân Đại Tề.
Từ từ... biển?!
Diệp Trăn Trăn đột nhiên cảm thấy có chút nói không thông. Mặc dù đa phần hiền tại đường biển chỉ cần một đường liền tới nơi, thương thuyền cũng lui tới không ngừng, nhưng Kỷ Ly Ưu nếu muốn nhanh chóng tới kinh thành, nhanh nhất hiển nhiên là cưỡi ngựa, tiếp theo là ngồi xe ngựa, vì sao hiện tại lại lựa chọn hải thuyền?
Cứ cho hải thuyền khi căng buồm nếu may mắn gặp được gió lớn sẽ đi nhanh hơn rất nhiều, nhưng ai có thể cam đoan mỗi ngày sẽ có gió lớn để thuận lợi giương buồm mà đi? Lại nói hải thuyền cũng không an toàn bằng xe ngựa, hắn không sợ thuyền lật hay bị cướp trên biển sao?
Nhất định có kỳ quái.
Nguyên nhân hắn không đi đường bộ rốt cuộc là cái gì?
Nhất định có người tại tra xét, hơn nữa còn là nghiêm tra, nghiêm đến mức hắn không thể che dấu tai mắt người nọ.
Vậy mệnh lệnh nghiêm tra kia là ai hạ xuống? Là Nội Các sao?
Rất ít người biết đến sự tồn tại của Kỷ Ly Ưu, càng không ai biết hắn có liên quan đến hồng thủy. Bởi vậy, cứ cho rằng Nội Các có quyền hạn này, nhưng lúc này đột nhiên mất đi quân chủ nhất định sẽ loạn thành một đoàn, bọn họ sẽ không đi thăm dò Kỷ Ly Ưu.
Còn nữa, nếu biết thân phận Kỷ Ly Ưu, đặt hai người hắn cùng Đàm Ký trước mặt, hiển nhiên Kỷ Ly Ưu có tư cách kế thừa đại thống hơn, hiện tại đương gia của Nội Các là Phương Tú Thanh, Phương Tú Thanh chán ghét Đàm Ký, cho nên nếu đặt Kỷ Ly Ưu cùng Đàm Ký trước mặt hắn, hơn phân nửa hắn sẽ chọn Kỷ Ly Ưu, làm sao còn tra xét hắn?
Cho nên, mệnh lệnh này, nhất định là Kỷ Vô Cữu ra lệnh! Kỷ Vô Cữu hắn còn sống!
Diệp Trăn Trăn kích động đứng trên giường nhảy lên, đầu không cẩn thận đụng phải nóc phòng, đông một tiếng đụng phải làm trái nàng mọc thêm một cục u.
Nàng ngồi trên giường, ôm đầu lại đem những gì mình vừa suy luận xâu chuỗi lại một lần nữa, xác định không có lỗ hổng nào, kết luận này thiên chân vạn xác đúng đắn.
Nhưng còn một vấn đề không rõ, vậy quốc tang kia là thế nào? Nàng tận mắt nhìn thấy, Kỷ Ly Ưu cũng không năng lực mua chuộc nhiều người như vậy, tuy rằng quan phủ tra xét được không quá nghiêm ngặt, nhưng đến cùng vẫn có người đang tra, hắn không dám làm quá mức.
Nàng lại mạc danh kỳ diệu đột nhiên xuất hiện ở chỗ đó, nhất định trước đó đã bị làm cho hôn mê. Nếu Kỷ Ly Ưu muốn cho nàng nhìn thấy quốc tang, ra khỏi cửa liền có một thôn xóm, khẳng định thể nhìn thấy quốc tang, cần gì phải khiến nàng hôn mê rồi sau đó đưa đến một địa phương mới? Quá nhiều điểm không hợp lý?
Giải thích chỉ có một, thôn xóm chỗ bọn họ ở không có quốc tang, chỗ kia lại có.
Vì sao?
Diệp Trăn Trăn nhắm mắt lại, cẩn thận hồi tưởng một chút hình ảnh mình thấy khi đứng trên xe ngựa. Không chỉ là một màu trắng, hơn nữa, từ địa hình nhìn lên, chỗ xảy ra quốc tang có địa thế trũng hơn so với chỗ nàng đứng.
Nếu gặp phải hồng thủy, chỗ trũng như thế tự nhiên đứng mũi chịu sào, người chết cũng sẽ nhiều nhất. Đại khái mỗi nhà đều sẽ có người chết đi.
Nói cách khác, căn bản không có cái chó má quốc tang gì cả, chỗ đó khắp nơi vải trắng, chỉ đơn giản bởi vì người chết rất nhiều!
Tất cả vấn đề đều có đáp án. Diệp Trăn Trăn mừng như điên, nàng cảm thấy mạch máu trên dưới toàn thân mình đều sung sướng nhảy lên, trái tim càng đập mạnh không ngừng.
Kỷ Vô Cữu còn sống, không chỉ sống, hắn đây là đang muốn biểu thị công khai sự tồn tại của mình, báo cho nàng biết hắn còn sống. Bằng không, chỉ cần hắn giả vờ băng hà, ẩn nấp trong chỗ tối, ngồi chờ Kỷ Ly Ưu mắc câu, mới là thượng sách.
Hai mắt Diệp Trăn Trăn đột nhiên nóng lên, ngốc tử này, chỉ vì để nàng không lo lắng mà bỏ qua thời cơ tốt như vậy.
Mặc kệ nói như thế nào, sống là tốt rồi, sống mới có cơ hội. Hơn nữa hiện tại không phải Kỷ Ly Ưu đang đưa chính mình tới cửa sao?
Diệp Trăn Trăn nằm trở lại trên giường, cầm chăn mỏng đắp lên đầu cười điên cuồng. Đại khái là trong chăn ít khí, nàng cảm giác có chút tức ngực, lại thêm thuyền lớn này càng lắc lư không ngừng, lắc lư như vậy khiến dạ dày có chút khó chịu, vì thế liền cảm thấy có chút khó chịu ghê ghê trong người, lần này nhịn không được, đứng lên nghiêng ngả lảo đảo chạy ra bên ngoài ói ra.
Vừa ói liền ói một trận thiên hôn địa ám, trời đất quay cuồng, Diệp Trăn Trăn ói ra chỉ toàn nước chua, cả người vô lực, ói xong sau, nàng ngồi bệt xuống sàn boong tàu, dựa vào lan can hít thở gió biển thổi tới một chút, mới cảm thấy thư thái một chút.
Kỷ Ly Ưu đi tới, đưa cho nàng một ly trà, nói, "Lần đầu tiên đi thuyền đều như vậy, lúc trước so với nàng, ta choáng váng còn lợi hại hơn."
Diệp Trăn Trăn nhận
trà uống vào, uống xong liền trả lại chén trà cho hắn. Làm một tiểu thư khuê các có hàm dưỡng có lễ phép, lần đầu tiên nàng keo kiệt hai chữ "Cám ơn" này như vậy.
Kỷ Ly Ưu đặt chén trà xuống, lại đưa cho nàng một quả cam đã được bóc. Quả cam chua chua ngọt ngọt, Diệp Trăn Trăn từng chút ăn sạch quả cam, sau khi ăn xong cảm giác tốt hơn nhiều.
Vì thế trên người nàng liền có chút khí lực, đứng lên phủi mông một cái liền trờ về phòng. Toàn bộ quá trình không nói bất cứ lời nào với Kỷ Ly Ưu.
Kỷ Ly Ưu liền ngồi xuống, cách lan can nhìn ra biển, cười khổ.
Kế tiếp, Diệp Trăn Trăn trải qua một khoảng thời gian thiên lý bất dung. Nàng không nghĩ đến say thuyền có thể choáng váng như vậy, quả nhiên "Hải nạp bách xuyên, hữu dung nãi đại"(biển có thể thu nạp trăm sông, có thể dung chứa được nên mới có thể to lớn như vậy)! Quả nhiên thuyền trên biển cùng thuyền sông không cùng chung một cấp bậc!
Mặc dù khi đi thuyền sông nàng cũng có chút choáng váng, nhưng dạ dày lại không có cảm giác khó chịu như vậy, nên vẫn có thể ăn uống được một chút. Nhưng khi đi thuyền trên biển, nàng ăn bao nhiêu thì phun bấy nhiêu, chỉ cần trong dạ dày có chút gì đó, hơn phân nửa sẽ phun ra liền, cho đến khi dạ dày không còn chút gì, nàng lại tiếp tục ăn chút gì đó. Tuy rằng không hề thèm ăn, nhưng nếu không ăn gì thì thật sự có thể xảy ra án mạng, nàng cũng không muốn ngay lúc vừa biết Kỷ Vô Cữu không chết, chính mình lại đói chết.
Vì thế Diệp Trăn Trăn bắt đầu bước vào vòng tuần hoàn ăn chút gì đó sau đó phun hết toàn bộ rồi lại tiếp tục ăn tiếp tục phun ra...
Điểm duy nhất có thể khiến nàng cảm thấy dễ chịu hơn một chút chính là cam do Kỷ Ly Ưu đưa tới. Bắt đầu một ngày ăn một quả dần dần biến thành một ngày ăn tám quả, Kỷ Ly Ưu nhìn thấy mà tim đập thình thịch, hắn sợ nàng nếu tiếp tục như vậy sẽ xảy ra tai nạn chết người, cho nên vô luận như thế nào cũng không hề cho nàng thêm số lượng cam, một ngày chỉ cho tám quả.
Diệp Trăn Trăn cảm thấy, nàng có thể sống được đến giờ này, nhất định là công lao của mấy quả cam kia.
Nàng ói điên cuồng, một đường từ Tân Hải phun đến Thiên Tân, cuối cùng xuống thuyền mới đỡ. Diệp Trăn Trăn được người đỡ rời thuyền, nàng thật sự không có khí lực đi bộ.
Kỷ Ly Ưu nâng nàng lên xe ngựa. lại cải trang cho hắn và Diệp Trăn Trăn cẩn thận từ trên xuống dưới một lần. Diệp Trăn Trăn hóa thành một lão thái bà da dẻ nhăn nheo mắt không chớp, Kỷ Ly Ưu liền có thêm một bộ râu mạc danh kỳ diệu dài.
Tuy vậy, Diệp Trăn Trăn biết, bọn họ nhất định sẽ không đi kinh thành. Bởi vì Kỷ Vô Cữu còn sống, đang vững vàng ngồi trên long ỷ, cho nên kinh thành vẫn là địa bàn của Kỷ Vô Cữu, dù cho Kỷ Vô Cữu tỏ vẻ rộng mở cổng hoan nghênh vị đường huynh này, Kỷ Ly Ưu cũng sẽ không tùy tiện bước vào.
Quả nhiên, bọn họ một đường theo hướng tây bắc đi cả một ngày, cuối cùng dừng lại trong một đình viện gần đó. Hôm đó Diệp Trăn Trăn mệt mỏi liền đi ngủ, ngày kế khi tỉnh lại đầu vẫn có chút choáng, đại khái là di chứng say thuyền, nàng ăn sáng xong lại phun ra một lần, sau khi phun xong lại ăn mấy quả cam mới cảm thấy tốt hơn một chút.
Kỷ Ly Ưu mang theo nàng đi lên Bách Hoa Sơn, chỉ huy thủ hạ vùi gì đó trên đỉnh núi.
Diệp Trăn Trăn nói móc hắn, "Ngươi tính chôn mình ở đây sao? Còn chưa chết nhưng đã lo liệu chu đáo hậu sự, suy nghĩ thật nhìn xa trông rộng."
Kỷ Ly Ưu chỉ vào một bao đồ trên mặt đất, "Những thứ này, đều là thuốc nổ."
Sắc mặt Diệp Trăn Trăn thoáng chốc biến đổi.
Kỷ Ly Ưu cười nói, "Chỉ cần hắn dám đến, ta nhất định sẽ khiến cho hắn có đến mà không có về, " dừng một chút, hắn còn nói thêm, "Ta đã nói, giang sơn cùng nàng, ta đều muốn có được."
Làm thế nào làm thế nào, Diệp Trăn Trăn trong lòng suy nghĩ, làm thế nào mới có thể ngăn không cho Kỷ Vô Cữu đến đây?
Kỷ Ly Ưu lại hỏi, "Ta ngược lại rất hiếu kỳ, làm sao nàng biết được hắn còn sống?"
Diệp Trăn Trăn trợn trắng mắt, "Từ một khắc kia khi ngươi không cương lên nổi liền biết."
Sắc mặt Kỷ Ly Ưu nhất thời liền trầm xuống.
Nàng lại hỏi, "Ngươi bây giờ có thể cương lên sao? Ai nha xem sắc mặt này của ngươi hẳn là không thể." Nàng cố ý nói được lớn tiếng, những ngươi xung quanh đó làm việc đều không ít đều nghe được hết mấy lời này. Trong đó có vài người là tâm phúc của Kỷ Ly Ưu, cũng biết được loại chyện kia của Kỷ Vô Cữu, hiện tại biết được Kỷ Ly Ưu lại gặp phải loại tình huống này, khó tránh khỏi trong lòng bọn họ cảm thán thêm vài câu: Khó trách con nối dõi hoàng thất luôn cô đơn bạc, thì ra nhà bọn họ có loại bệnh di truyền này...
"Chờ xem, nàng sẽ khóc cầu xin ta tha thứ thôi." Kỷ Ly Ưu cười lạnh nói.
Diệp Trăn Trăn không sợ mấy lời đe dọa này của hắn. Hiện tại nàng lo lắng nhất là Kỷ Vô Cữu mắc mưu, chạm phải thuốc nổ chỗ này. Khó khăn lắm hắn mới có thể nhặt về được mạnh sống từ trong trận hồng thủy,ngàn vạn lần không thể để hắn chết ở chỗ này.
Kỷ Vô Cữu, không phải chàng nói ta là phúc tinh của chàng sao, hi vọng lần này ta vẫn như cũ có thể trở thành phúc tinh của chàng. Diệp Trăn Trăn yên lặng cầu khẩn, mang hết các vị tôn phật từ đông sang tây đều khẩn cầu một lần, đến cả thánh mẫu Maria nàng cũng cầu qua.
])){}el