Vội vàng đoạt lại, bày ra cái tư thế của đại tỷ tỷ giáo huấn hắn: “Tiểu tử đừng nhìn loạn, đây là nhân thể y học đồ, không thích hợp cho ngươi xem.”
“Hừ, nhân thể y học đồ? Lừa ai vậy, không phải chính là xuân cung đồ hay sao chứ, ngươi chính là một nữ nhân, cư nhiên lại mang mấy thứ này bên người, thật vô đạo đức, nhìn trang phục của ngươi cũng được coi là tiểu thư nhà phú quý, phụ mẫu ngươi cũng không quản ngươi sao?”
Đôi mày tuấn lãng của soái chính thái nhíu nhíu lại.
Đối với hành vi cầm xuân cung lại còn tuyệt đối không có chút thẹn thùng nào của Vương Tâm Doanh cảm thấy không còn gì để nói.
Đây là cái loại nữ nhân gì, thế nào lại lớn mật như vậy.
“Hừ hừ hừ, ta vô đạo đức, ta có tội, ta không phải là nữ nhân. Ngươi còn nhỏ tuổi, thế nào lại thích giáo huấn người khác, thật sự là không thể ưa nổi.”
Vương Tâm Doanh lười để ý đến tên chính thái bộ mặt đầy khả ái, nhưng một chút khả ái cũng không có kia.
Hôm nay nàng muốn làm chính sự, không thể cùng tiểu hài tử so đo.
Vương Tâm Doanh xoay người bước đi.
Ai ngờ đi tới cửa chính, cư nhiên bị thủ vệ ngăn lại.
Bởi vì nàng không có thiếp mời.
Vô luận nàng nói chính mình là vị hôn thê của Ly Liệt Viễn thế nào cũng không ai tin.
“Nguyên lai là muốn đục nước béo cò đi vào, nữ nhân, đừng nhiều lời hoàng đường, nữ nhân nói dối là không khả ái nhất.” Thanh âm mang theo hài hước của chính thái mỹ nam